Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!
Chương 76 :
Ngày đăng: 19:29 19/04/20
Có lô cốt phòng ngự kiên cố, quân Nhật bắt đầu dây dưa kéo dài.
Trải qua chuyện trước kia, quan hệ của lính quốc quân và đám Trương Tiểu Miêu khá lên nhiều. Cố Tu Qua dẫn mấy thủ hạ thân tín đi vào thành kiểm tra tình hình và giao lưu với dân địa phương, đều do một tay đám Trương Tiểu Miêu dẫn đường tiếp khách.
Diệp Vinh Thu xem công thức chế tạo bom Cường Tử đưa, dựa theo công thức điều chế thuốc nổ trong quân đội mà sửa lại chút thành phần, sau đó đưa lại cho Cường Tử tờ công thức đã được thay đổi, để anh ta thử đi làm bom mới.
Đám Trương Tiểu Miêu rất thích đến chỗ lô cốt của lính mà buôn chuyện tán phét. Nhưng dù sao tiền tuyến cũng đang đánh giặc, tuy rằng phía sau lô cốt của họ có rất nhiều hào thông, nhưng súng đạn thì làm gì có mắt, dân chúng tùy tiện ra vào trận địa cũng là điều kiêng kỵ. Sau vài lần, Cố Tu Qua không cho phép họ tới đó nữa.
Nhưng mấy cậu thanh niên trẻ tuổi nào dễ nghe lời. Cố Tu Qua mắng bọn họ, bọn họ vẫn mặt dày mà tới lô cốt đều đặn, nói là muốn theo chân lính cùng đánh giặc. Cố Tu Qua xua đuổi họ đi, nhưng họ không chịu đi.
Hôm nay Nhật lại bắt đầu hướng về trận địa mà nổ súng ném bom. Lính từ hào thông vội vã chạy về phía lô cốt, mãi cũng thành quen, họ đợi trận ném bom kết thúc. Đạn pháo rơi xung quanh và vào đỉnh lô cốt, đất rung lên, bụi từ trên cao rơi xuống, rơi trên đầu các chiến sĩ.
Ngoại trừ lính phụ trách súng máy đạn pháo và lính phản kích cùng lính trinh sát ra thì những người còn lại đều núp trong góc lô cốt. Chốc lát sau, tiếng đạn pháo ngưng lại, Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu ngẩng đầu nhìn nhau, cả hai đều lấm lem bùn đất. Hai người họ nhìn nhau bật cười, Hắc Cẩu nhổ đất trong miệng ra, Diệp Vinh Thu thì lấy tay lau miệng, nhưng tay anh nào đâu có sạch, càng lau mùi đất bụi càng dậy trong miệng.
Diệp Vinh Thu như con mèo nhỏ vừa rơi xuống nước mà không ngừng lắc đầu rùng mình, muốn lắc cho bụi đất trên người rơi hết xuống. Hắc Cẩu vỗ vỗ người anh: “Đừng lắc nữa, sợ chưa xong đâu.”
Quả nhiên, không lâu sau lại rầm rầm hai tiếng, hai quả bom rơi xuống.
Nhưng tiếng nổ lần này khiến họ thấy chút kì quái, tiếng bom tựa hồ như rơi bên cạnh trận địa, không biết Nhật đang nhằm vào mục tiêu nào.
Tiếng bom ngưng lại, có một cậu lính người đầy bùn đất từ hào thông chạy tới chỗ lô cốt của đám Cố Tu Qua và Hắc Cẩu: “Đoàn trưởng! Nhóm Trương Tiểu Miêu lại tới rồi! Đang nấp ở chỗ bom vừa ném!”
Cố Tu Qua nghe xong, mặt biến sắc: “Ngu ngốc!” Gã giao vị trí nhìn ống nhòm cho Lưu Văn: “Lưu Văn, cậu quan sát cho kỹ, tôi đi xem!” Sau đó cùng cậu lính vừa báo tin kia chui vào hào thông.
Cố Tu Qua đi tới bên trận địa, chỉ thấy có vài người đang nằm trên đất trống, chính là đám Trương Tiểu Miêu. Họ đang bò lổm ngổm dưới bão đạn mà tới gần trận địa.
Trương Tiểu Miêu không muốn đi, cò kè kéo dài thời gian. Cậu hỏi Cố Tu Qua: “Mấy anh định bao giờ thì tiến công?”
“Tiến công?” Cố Tu Qua liếc mắt nhìn cậu.
Vẻ mặt Trương Tiểu Miêu thành thật: “Lẽ nào mấy anh chỉ định ở đây canh chừng lô cốt thôi sao? Khi nào mới chủ động xuất kích, đánh giặc về?”
Cố Tu Qua nở nụ cười: “Cấp trên chỉ ra lệnh cho tôi phòng thủ. Có muốn chủ động xuất kích cũng không được, trong tay không đủ vật tư.”
Trương Tiểu Miêu kinh hãi: “Lẽ nào anh không định đánh lại? Vậy bao giờ mới có thể đòi lại những nơi giặc đã cướp?”
Cố Tu Qua lười nói với cậu.
Trương Tiểu Miêu đâu chịu nghe theo, cứ mãi dây dưa chuyện này: “Nếu em không đưa chìa khóa tới cho các anh, vậy các anh tính sao đây? Cứ ở đó trông cái xác rùa bất động kia à? Mấy anh em bọn em chỉ chờ đoàn trưởng anh nói đánh, bọn em sẽ giúp các anh đánh lại! Đuổi giặc Nhật về!”
Cố Tu Qua uống rượu, nhiệt khí cũng sục sôi, bị cậu ta dây dưa như vậy, cười lạnh nói: “Nếu đổi người khác đến đây, trận này sẽ không đánh lại. Nhưng một khi tôi ở đây, thì tôi thực sự có dự định đánh lại.” Gã chỉ đỉnh núi nơi giặc Nhật đang trú đóng ở phía xa xa, nói: “Thấy đỉnh núi không?”
Trương Tiểu Miêu gật đầu liên tục.
Cố Tu Qua nói: “Gia gia tôi đang ở đó chờ. Đợi đến khi có thời cơ, tôi sẽ dẫn người đi giành đỉnh núi kia lại. Ở đây gió Đông Nam thổi, vừa hay núi theo hướng Tây Bắc. Chắc đại doanh Nhật ở dưới đó. Một khi có cơ hội, tôi sẽ cho than, đá, xăng, rơm rạ vào một cái sọt, đốt từ trên núi rồi lăn xuống, như vậy có thể đốt doanh trại Nhật, đốt lương thảo và đạn dược của chúng, bọn chúng không lùi cũng phải thối.” (thối trong từ thối lui)
Trương Tiểu Miêu nghe xong thì mừng rỡ: “Đoàn trưởng, anh định khi nào thì đánh?”
Quả thật Cố Tu Qua có ý định này, nhưng gã chỉ nói chứ chưa lên kế hoạch cụ thể. Giờ gã không thể đánh trực diện, chỉ có thể đợi thời cơ thích hợp. Nếu muốn thu hút quan trên thì phải nhân cơ hội ở chiến trường này. Nhưng mấy chuyện này có nói Trương Tiểu Miêu cũng không hiểu, vì vậy gã phất tay: “Không tới phiên các cậu giúp đỡ. Đợi tôi lên kế hoạch xong, sớm muộn gì cũng đánh lại! Tôi còn muốn dẫn các anh em đi đòi Đông Bắc về!”