Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!

Chương 91 :

Ngày đăng: 19:29 19/04/20


Phùng Chân vừa nghe anh nói vậy liền ngây ra. Hắc Cẩu là ai, đương nhiên Phùng Chân còn nhớ rõ, nếu năm ấy không có Hắc Cẩu, không biết Hoàng Tam gia sẽ làm gì với anh, cũng không biết liệu anh có thể thuận lợi gia nhập đoàn kháng Nhật không. Nhưng Diệp Vinh Thu đột nhiên hỏi câu này, anh không kịp phản ứng.



Diệp Vinh Thu nghĩ rằng anh không nhớ Hắc Cẩu là ai. Dù sao thì Phùng Chân cũng không có quan hệ sâu sắc gì với Hắc Cẩu cho cam, tổng cộng mới gặp nhau hai ba lần, anh quên hắn âu cũng là chuyện thường tình. Thế là anh vội hỏi: “Anh còn nhớ Hoàng Tam không? Hắc Cẩu chính là tay chân của Hoàng Tam, anh từng gặp cậu ấy rồi đó, có một lần ở quán trà..”



Phùng Chân giơ tay lên cắt ngang lời anh: “Anh nhớ, anh nhớ chứ. Người này để lại cho anh ấn tượng khá sâu. Sao vậy? Từ khi rời Trùng Khánh anh không gặp lại cậu ấy. Cậu tìm cậu ấy để làm gì?”



“Ồ..” Diệp Vinh Thu nghe đến anh chưa từng gặp Hắc Cẩu, buồn vô cớ mà thở dài, cũng không trả lời câu hỏi của Phùng Chân.



Phùng Chân cùng anh cố hương tương phùng, quả thực có vô số điều muốn nói, không ngờ Diệp Vinh Thu vừa mở miệng đã hỏi anh có gặp Hắc Cẩu không, vừa nghe anh nói không gặp liền yên lặng, dường như không có chút hứng thú nào với người cố hương này. Phùng Chân không khỏi ghen tị, giọng Trùng Khánh vang lên: “Cậu sao thế, cái biểu tình gì đây, chẳng lẽ cậu không còn gì để nói với anh nữa hay sao?”



Diệp Vinh Thu vội vã xốc tinh thần cười cười: “Không có, em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, tối nay ta cùng đi đâu đó ôn chuyện đi.”



Lã Liên Long nghe vậy thì vội nói: “Tôi còn có việc, phải đi trước đây. Phùng liên trưởng, nếu không có việc gì thì cậu ở đây cùng bạn học cũ đi.”



Phùng Chân gật như gà mổ thóc, cười đùa: “Được được, để tôi tranh thủ học lén cách sửa pháo của cậu ấy.”



Lã Liên Long đi rồi, Diệp Vinh Thu bắt đầu sửa khẩu chiến phòng pháo, Phùng Chân ngồi xổm xuống bên cạnh anh, đưa cho anh dụng cụ, cùng anh nói chuyện phiếm.



“Đưa kìm cho em.” Diệp Vinh Thu nói.



Phùng Chân tìm kìm rồi đưa cho anh, nhìn anh thành thạo tháo lắp các linh kiện, kinh ngạc cười toe: “Cậu biết sửa pháo thật! Anh đã sớm nghe ở binh đoàn độc lập số năm có một người tài như vậy, thoạt đầu còn tưởng trùng tên, hồi đó học đại học, rõ ràng cậu học quản lý, sao biết sửa vũ khí được? Mấy năm nay rốt cuộc cậu đã gặp chuyện gì vậy? À mà, sao cậu lại tòng quân, anh tò mò muốn chết!”



Diệp Vinh Thu vừa lắp rắp linh kiện, vừa cười nói: “Chuyện kể ra rất dài. Thật ra anh tòng quân không lâu thì em cũng rời Trùng Khánh. Thoạt đầu không muốn tòng quân, sau thì đều đánh bậy đánh bạ.” Anh đọc tên đoàn quốc quân mình gia nhập, “Từng nghe qua chưa? Trước kia em ở đoàn ấy.”



Phùng Chân suy nghĩ một hồi: “Hình như từng nghe qua rồi.”
Phùng Chân ngáp một cái: “Đã trễ như vậy rồi. Đi ngủ sớm một chút, dù sao giờ anh cũng biết cậu ở đâu rồi, có thời gian rảnh thì anh sẽ lại tới tìm cậu. Sáng mai anh còn phải tới chiến khu 9.”



Diệp Vinh Thu hỏi: “Anh đến chiến khu 9 làm gì?”



Phùng Chân vuốt mắt nói: “Đi huy động kháng Nhật, phát triển căn cứ. Phải nghĩ biện pháp quét sạch Nhật ngụy, thổ phỉ, đánh tan Nhật ngụy, mấy việc này nếu không làm tốt thì công tác huy động kháng Nhật không thể triển khai.”



Diệp Vinh Thu hỏi: “Hiện tại anh phụ trách nhiệm vụ này sao?”



Phùng Chân gật đầu: “Chủ yếu là mấy việc này.” Loại việc này thật ra cũng không dễ hơn chiến đấu là bao, thế lực địa phương rắc rối phức tạp, nếu để đặc vụ và Nhật ngụy phát hiện, rất dễ lọt vào tầm ngắm mà bị ám sát. Nhưng công tác huy động nhất định phải tiến hành, nếu không mở rộng thế lực, thế đơn lực bạc sẽ không thể chống lại giặc Nhật.



Diệp Vinh Thu như có điều suy nghĩ: “Anh hoạt động ở chiến khu, có phải có thể gặp rất nhiều người không?”



Phùng Chân gật đầu: “Đấy là điều đương nhiên, nhưng chỉ sợ đụng phải Nhật ngụy và đặc vụ, họ ngụy trang thành dân thường nằm vùng, nếu bị bắt gặp sẽ rất nguy hiểm.”



Diệp Vinh Thu lại hỏi: “Vậy nếu anh phát động quần chúng tìm người, có phải tìm người sẽ rất dễ dàng không?”



Phùng Chân cười: “Tưởng chuyện gì? Còn chưa hoạt động kháng Nhật cậu đã muốn nhờ mọi người giúp cậu tìm người? Hay là cậu theo anh về đoàn bọn anh đi, cậu cùng anh đi huy động, không biết chừng lại có Hắc Cẩu ở chiến khu.”



Diệp Vinh Thu không nói gì.



Phùng Chân trở mình, lẩm bẩm nói: “Ngủ đi.. dậy rồi tính sau..” Anh vô cùng buồn ngủ, chốc lát sau đã vào giấc.



Diệp Vinh Thu mở mắt ra, nhìn chằm chằm căn phòng tối, như có điều suy nghĩ.