Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!
Chương 92 :
Ngày đăng: 19:29 19/04/20
Sáng hôm sau, trời còn chưa lên cao Phùng Chân đã tỉnh dậy. Diệp Vinh Thu vẫn còn đang ngủ, thế nên anh rón rén đứng dậy, mặc quần áo, ra bên ngoài rửa mặt bằng nước mưa hai hôm trước.
Phùng Chân rửa mặt xong thì trông thấy Diệp Vinh Thu đi ra. Sắc mặt anh rất tiều tụy, có lẽ đêm qua ngủ không ngon giấc.
Phùng Chân nói: “Anh chuẩn bị ra chiến khu, nếu cậu mệt thì ngủ tiếp đi, anh tìm người đưa cậu về sau.”
Diệp Vinh Thu lắc đầu: “Anh chờ em một chút, em cùng anh ra chiến khu.”
Phùng Chân ngạc nhiên: “Cậu đi cùng anh?”
Diệp Vinh Thu nói: “Gì thì gì em cũng là chính ủy một đoàn độc lập, chuyện huy động phát triển căn cứ em cũng muốn góp phần.”
Phùng Chân bối rối. Chuyện về ngũ đoàn độc lập của Diệp Vinh Thu anh cũng biết ít nhiều, tuy nói Diệp Vinh Thu là chính ủy, nhưng bởi vì anh là một người quan trọng cho nên được coi như đối tượng bảo vệ của đoàn, phần lớn thời gian anh chỉ ở công xưởng sửa chữa và chế tạo vũ khí, những công việc chính ủy cần làm đều giao cho bí thư chi bộ giải quyết. Tuy lần này vào thành chưa chắc đã có nguy hiểm gì, nhưng cũng không nên để Diệp Vinh Thu xuất đầu lộ diện như vậy.
Phùng Chân nói: “Hay là xin phép với đoàn trưởng cậu trước?”
“Không cần.” Diệp Vinh Thu đi ra lấy nước lạnh rửa mặt, sau đó vén áo lên lau khô: “Anh tìm người đi thông báo cho đoàn trưởng bên em một tiếng, lát nữa em đi theo anh luôn.” Nếu như thông báo cho Hoàng Mộ trước, kiểu gì Hoàng Mộ cũng sẽ không đồng ý cho anh ra chiến khu.
Phùng Chân ngẩn người một hồi, cuối cùng cũng bừng tỉnh, buồn cười hỏi: “Đừng nói là em ra chiến khu để tìm người nhé?”
Ngoài dự liệu của Phùng Chân, thái độ của Diệp Vinh Thu vô cùng thản nhiên: “Ừ, đi xem một chút.”
Thoạt đầu Phùng Chân còn thấy buồn cười, cứ đứng ngây ra nhìn bộ dạng lạnh nhạt của Diệp Vinh Thu, qua vài giây, đột nhiên anh thấy khó chịu trong lòng. Anh rất muốn hỏi Diệp Vinh Thu, rằng sao cậu biết cậu ta còn sống hay không, mà kể cậu ta có còn sống đi chăng nữa, làm sao cậu biết cậu ta sẽ ở đây? Cứ như ruồi mất đầu mà lao vào hoa như vậy, thật sự đáng sao?
Nhưng lời sắp ra lại bị anh nuốt ngược trở vào, Diệp Vinh Thu cũng không phải kẻ ngốc, chuyện như vậy sao không nghĩ ra được cơ chứ? Mấy năm nay cậu ấy đã đủ chật vật, mình không có tư cách để gây thêm áp lực cho cậu ấy.
“Được rồi.” Phùng Chân thở dài: “Vậy mau thu xếp đi, chúng ta đi luôn.”
Đột nhiên Diệp Vinh Thu đứng lên, thiếu chút nữa lật đổ sạp cá trước mặt. Phùng Chân hoảng hốt, vội vã giữ lấy tấm gỗ dựng sạp, trông thấy Diệp Vinh Thu nhìn chòng chọc người kia, vội kéo lấy tay anh, nhỏ giọng nói: “Làm gì vậy, mau ngồi xuống đi.”
Mặc kệ anh kéo thế nào, Diệp Vinh Thu cũng không động đậy.
Người đàn ông kia tựa hồ như không chọn được rau vừa ý, lấy điếu thuốc trên miệng xuống, ném đi, dùng chân dập lửa.
Phùng Chân vội vã đứng lên, ôm vai anh giả bộ nói: “Sao vậy, chân bị chuột rút à? Để anh xoa cho cậu.”
Đường nhìn của Diệp Vinh Thu bị ngăn trở, anh sốt ruột, đẩy Phùng Chân sang một bên: “Đừng cản em tìm người.”
Phùng Chân ngẩn ra: “Tìm.. cậu thấy cậu ấy?” Anh lập tức quay đầu lại, chỉ thấy người đàn ông vừa hút thuốc kia đã rời chợ, bóng lưng tiêu thất ở góc đường.
Phùng Chân hỏi: “Cậu có thấy rõ không?”
Diệp Vinh Thu đâu còn thời gian để nhiều lời, anh lập tức đẩy ván giỗ trước mặt ra, vội rảo bước về phía người nọ mới rời đi.
Phùng Chân ngây ra: “Này.. cậu…”
Nhưng anh không thể ngăn cản Diệp Vinh Thu.
Diệp Vinh Thu chạy đến đầu hẻm nơi người nọ biến mất, chỉ thấy bên cạnh là một con ngõ nhỏ, thân ảnh người kia đã không thấy đâu nữa. Anh cũng không dừng lại, chạy một mạch qua ngõ, lấm lét nhìn trái nhìn phải, lại thấy trước mặt có ba ngã rẽ, trên đường có vô số người qua lại, nhưng không có ai nhìn giống Hắc Cẩu.
Anh chỉ dừng lại mấy giây, sau đó lại vội vã chạy đi tìm.
Độc Thoại: Cái tên này rất đặc biệt, chữ Hán của tên là Niệm Bạch. Niệm trong nhớ nhung, đọc, suy nghĩ. Bạch là màu trắng..:”>