Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!
Chương 93 :
Ngày đăng: 19:29 19/04/20
Nửa giờ sau, Diệp Vinh Thu ủ rũ cúi đầu trở về.
Phùng Chân gấp đến độ cào sắp rớt cả tóc, anh đã bắt đầu nghĩ xem nếu Diệp Vinh Thu bị đặc vụ bắt đi thì nên nghĩ biện pháp gì để cứu viện, cũng may mà Diệp Vinh Thu đã an toàn trở về.
Diệp Vinh Thu xuất sư bất lợi, chạy đến ngõ nhỏ đã mất dấu người cần tìm, nhưng anh cũng không chịu bỏ cuộc, như con ruồi mất đầu mà chạy loạn khắp thành. Tiếc là ông trời không thương anh, người anh tìm mất bốn năm không tìm lại được, đến hôm nay cũng không thể gặp lại.
Vốn là Phùng Chân còn đang giận Diệp Vinh Thu không nói gì đã chạy loạn, lỡ như xảy ra chuyện gì, các chiến hữu đồng đội của anh biết làm sao đây? Nhưng đến khi trông thấy Diệp Vinh Thu thất hồn lạc phách quay trở về, lời trách móc lại không nói nên câu. Cuối cùng, anh đành phải thở dài: “Sau này vẫn còn cơ hội.”
Diệp Vinh Thu ngồi xuống bên cạnh anh, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Phùng Chân lắc đầu: “Không có gì. Lần sau đừng kích động như vậy là được.”
Diệp Vinh Thu gật đầu.
Phùng Chân hỏi anh: “Cậu thấy rõ tướng mạo người kia không? Thật sự là Hắc Cẩu sao?”
“Không.” Diệp Vinh Thu nói: “Em không đuổi kịp.”
Phùng Chân an ủi: “Có lẽ cậu nhận nhầm người rồi.”
Diệp Vinh Thu cúi gằm đầu, cười khổ: “Em không mong rằng mình nhìn nhầm.” Nếu thật sự là Hắc Cẩu, tốt xấu gì anh cũng còn một tia hy vọng.
Lúc này đây anh lại có chút ‘điên cuồng’, trải qua bao nhiêu lần tuyệt vọng nhận lầm người, anh nghĩ mình không thể nhận nhầm người được nữa.
Men theo những hồi ức Hắc Cẩu để lại, anh bắt đầu nhớ lại từng câu từng chữ Hắc Cẩu từng nói với mình.
Hắc Cẩu biết nói tiếng Nhật, cho nên lúc Diệp Vinh Thu mới gia nhập quân cộng không tìm được Hắc Cẩu, anh cũng đã hoài nghi không biết liệu Hắc Cẩu có trà trộn vào doanh trại của Nhật không. Anh nhớ Hắc Cẩu từng nói, khi còn bé cha hắn từng tìm một tiên sinh người Nhật dạy hắn hội họa, cho nên hắn biết nói tiếng Nhật. Tên người tiên sinh Nhật Bản kia Hắc Cẩu từng nói qua một lần, là gì nhỉ? Yamaguchi? Yamatake? Hay là Yamadera? (Yamaguchi: Sơn khẩu | Yamatake: Sơn Trúc
Diệp Vinh Thu bật như tôm mà ngồi dậy.
Yamadera!
Phòng này không chỉ có mình Diệp Vinh Thu ở, còn có vài quân sĩ cũng chen chúc ngủ giường bên, lúc này Khang Thất còn chưa ngủ, đột nhiên thấy có bóng người đang ngồi, cậu giật mình, lúc định thần lại dè dè dặt dặt hỏi: “Chính ủy? Là anh sao? Có chuyện gì vậy?”
Diệp Vinh Thu nuốt nước miếng, anh nghe thấy giọng mình run rẩy: “Tôi không sao, cậu ngủ tiếp đi.”
Khang Thất do dự một hồi, lại khẽ nằm xuống.
Yamadera Kou… Độc thoại.. độc thoại? Niệm…. Bạch? Yamadera…
Chẳng lẽ là…