Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Chương 17 : Hoài nghi mầm mống

Ngày đăng: 16:33 18/04/20


Editor: Băng ngàn năm



Gần đây thành phố C đang trong kỳ tu sửa Internet, vì vậy thường bị cúp điện cả thành phố. Lại là lúc nóng nhất trong năm, không có máy điều hòa, không khí nóng trong phòng quả thật có thể khiến người ta hít thở không thông.



Bạch Kỳ xách một túi nước suối lạnh từ bên ngoài đi vào đạo quán, cầm một chai ném vào ngực Kỷ Lâm, thừa dịp lúc Kỷ Lâm không để ý lại len lén cho Hoàn Tử một chai.



Kỷ Lâm luôn không cho Hoàn Tử ăn gì đó quá lạnh, sợ làm đứa trẻ đau dạ dày, nhưng Bạch Kỳ thấy anh quan tâm quá mức rồi. Đứa nhỏ nào mỗi ngày không ăn một chút kem, kem ly chẳng hạn, vẫn vui vẻ bình thường. Hoàn Tử yếu ớt như vậy từ lúc nào chứ? Vớ vẩn.



Hai năm qua, sức khỏe Hoàn Tử tốt lắm, sức chịu lạnh cũng tốt hơn rất nhiều. Lúc này khuôn mặt bé nhỏ nóng đỏ bừng lên, ánh mắt thấy nước đá sáng lên, để cho Bạch Kỳ mở nắp bình lập tức uống mấy ngụm lớn, xong mới cảm thấy cả người thư thái hơn một chút.



Kỷ Lâm đang ngồi ở trong võ đài, dựa vách tường suy nghĩ sự tình, chân mày nhíu chặt, trên khuôn mặt đẹp đều là biểu tình rối rắm.



Tối hôm qua, cuối cùng anh cũng giải thích rõ cho ba mẹ anh. Diệp Chi không phải bạn gái của anh, Hoàn Tử cũng không phải là con trai anh.



Về phần ánh mắt của Hoàn Tử giống anh như đúc, cũng chỉ là trùng hợp thôi, cõi đời này có đôi mắt dài cũng không phải là chỉ có một mình anh, trùng hợp thôi, người thân không thể nhận loạn được.



Thượng tướng Kỷ cùng mẹ Kỷ nghe giải thích của anh, chẳng những không thở phào nhẹ nhõm, ngược lại có chút mất hứng. Chuyện này nếu là thật, vậy chẳng những chuyện chung thân đại sự của con thứ hai có tin tức, còn lượm được một cháu trai, trên đời này đi nơi nào tìm được chuyện tốt như vậy chứ.



Đáng tiếc chuyện tốt đều là xảy ra ở nhà người ta, thượng tướng Kỷ cùng mẹ Kỷ ôm một nửa tâm tình vấn tội cùng một nửa tâm tình hưng phấn mà đến, cuối cùng lại thất vọng mà về, nhất là thượng tướng Kỷ, trước khi đi còn không quên đá thêm Kỷ Lâm một cái.



Đồ vô dụng. Vợ thì không có, chuyện như vậy còn có thể bị người khác hiểu lầm.



Chuyện tình tấm hình như tiếng sấm lớn hạt mưa nhỏ, cuối cùng vẫn không có dậy lên sóng gió gì. Lúc Kỷ Lâm đang giải thích cho cha mẹ mình, trong lòng cũng tìm lý do để trấn an bản thân. Nhưng không biết làm sao, trong lòng của anh lại cảm thấy lạ, lúc không nhìn kỹ, thật đúng là anh không có cảm thấy Hoàn Tử giống mình.



Nhưng hôm nay quan sát cẩn thận một lần nữa, Kỷ Lâm lại không thể không thừa nhận, đôi mắt của Hoàn Tử dài nhỏ đen bóng, đuôi mắt khẽ hếch lên, ngay cả liếc mắt cũng giống mình như khuôn.



Chẳng lẽ thật sự là trùng hợp?



Kỷ Lâm rũ mắt xuống, ngón tay hờ hững vuốt ve trên ở bình nước khoáng lạnh như băng.


“Cậu giấu, giấu cô ấy làm gì? Cũng không phải là rượu.” Bạch Kỳ lầm bầm một tiếng, đem một giọt rượu trong bình rượu cuối cùng liếm sạch sẽ, rồi ôm bình rượu khác đến ‘hắc hắc’ cười ngây ngô một tiếng “Tối nay thật…thật là sảng khoái.”



“Không cho nói Diệp Chi nhà tớ không tốt.” Kỷ Lâm tát một cái lên đầu của Bạch Kỳ, mắt nhỏ dài trừng thật to, “Chi…Chi Chi là tốt nhất, hắc hắc.”



“Cậu... nhà cậu?” Bạch Kỳ uống say, lá gan cũng lớn hơn, không chút do dự cùng Kỷ Lâm sẵng giọng, “Cậu nên chết tâm đi, người…người ta là người của người khác rồi.”



“Đúng vậy, Chi Chi đã kết hôn.” Đầu Kỷ Lâm phịch một tiếng lên trên bàn, ngón tay níu lấy khăn trải bàn thật chặt, trên mặt giống như khổ sở lại giống như mờ mịt “Kết…kết hôn, cô ấy đã kết hôn rồi.”



Nếu như Kỷ Lâm tỉnh táo, ngay cả Bạch Kỳ là bạn tốt nhất của anh, anh tuyệt đối cũng không đem chuyện mình thầm mến Diệp Chi nói ra, nhưng anh uống say rồi, tất cả những gì bình thường chỉ dám nghĩ, không dám nói ra, lúc này giống như tìm được chỗ tháo nước, lời từ trong lòng liên tục không ngừng chảy ra.



Cho đến khi hai người dìu dắt nhau từ trong quán rượu đi ra, Kỷ Lâm cũng không quên Diệp Chi, ôm cây đèn đường ven đường, ý muốn dùng mặt cọ, trong miệng lẩm bẩm lẩm bẩm, “Chi Chi…Chi Chi… tôi nhìn trúng cô, coi trọng cô......”



Cuối cùng vẫn là Bạch Kỳ lảo đảo đi tới, gỡ anh ra khỏi cột đèn đường.



Từ từ tỉnh lại, huyệt thái dương đau làm cho Kỷ Lâm phải nhíu mày, ánh mắt nhìn lên đồng hồ báo thức trên đầu giường, đã hơn một giờ, anh ngủ hơn ba tiếng đồng hồ, gần như đã tỉnh rượu rồi.



Anh vén chăn ngồi dậy, vừa định xuống giường đi rửa mặt, trong giây lát nhớ lại mang máng sự việc ở quán rượu, trong nháy mắt sắc mặt khó chịu.



Trời ạ, anh nói cái gì ở trước mặt Bạch Kỳ rồi. Kỷ Lâm vỗ trán, hận không thể đảo ngược thời gian lại.



Tên tiểu tử kia là một người không thể che đậy miệng của mình. Ngộ nhỡ...... anh thì không sao, nhưng điều đó có thể phá hư cuộc sống của Diệp Chi. Kỷ Lâm không dám nghĩ thêm, cũng không đoái hoài tới việc nhức đầu của mình, hít thở sâu mấy hơi rồi cầm điện thoại di động lên, muốn gọi điện thoại cho Bạch Kỳ.



Nhưng bấm số điện thoại xong còn chưa có đè nén nút gọi, điện thoại di động chợt có một cú điện thoại gọi tới.



Kỷ Lâm trợn to hai mắt, nhìn tên người gọi đến trên màn ảnh điện thoại di động, nhìn qua một lần lại một lần nữa, không sai, là Diệp Chi. Diệp Chi gọi điện thoại cho anh…. Lúc hơn một giờ sáng.



Kỷ Lâm luống cuống tay chân nhận điện thoại, không đợi nói gì, bên kia bỗng vang lên tiếng khóc nức nở của Diệp Chi, “Huấn luyện viên Kỷ… thật xin lỗi làm phiền anh. Nhưng thật sự là tôi không đi xe được, cũng không tìm được người, Hoàn Tử bị bệnh rất nặng......”



Cảm ơn các bạn đã flike cho bài của mình   vì flike tăng nên mình giữ đúng lời thêm chương mới cho các bạn...Tiếp tục ủng hộ mình nha