Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Chương 8 : Hoàn Tử ăn vạ̣

Ngày đăng: 16:33 18/04/20


Editor: Băng ngàn năm



Võ đường bỗng im lặng, một tay Bạch Kỳ chống lên bàn, nhìn Kỷ Lâm như anh bị bệnh thần kinh. Qua vài giây mở miệng nói: “Kỷ Lâm…đội trưởng Kỷ…cậu bị bệnh hả?”



Kỷ Lâm chợt nhận ra mình đã nói lời kỳ quái, nhưng lời đã nói rồi không thể thu hồi lại. Chỉ có thể ho khan hai tiếng, cố trấn định nói: “Không có việc gì, tớ đi uống nước.” Nói xong, đi thật nhanh ra ngoài.



Uống nước? Nước suối không phải đang đặt trên ghế dài sao? Thằng này mắc bệnh gì đây? Bạch Kỳ không hiểu, ngẫm lại lúc nãy Kỷ Lâm đang đứng cạnh mình bỗng đi rất nhanh.



Giống như...Lỗ tai đều đỏ, chẳng lẽ vừa xảy ra chuyện gì mình không biết? Bạch Kỳ đảo con ngươi một vòng, trong lòng bắt đầu ngứa ngáy muốn biết rốt cuộc mình đã bỏ lỡ chuyện gì.



Anh ta tò mò, Diệp Chi giống như hòa thượng lùn 2 thước với tay không đến đầu (*vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì). Nhìn bóng lưng Kỷ Lâm, vài giây sau mới chớp chớp mắt, nghe nói huấn luyện viên Kỷ là quân nhân, chẳng lẽ trong quân đội ngây ngô thời gian dài, tinh thần vẫn căng thẳng, cho nên có chút không bình thường?



Nhưng mặc kệ, chỉ cần có thể dạy Hoàn Tử tốt là được, còn lại không liên quan đến cô. Nghĩ tới đây, Diệp Chi cúi đầu, tiếp tục gõ chữ.



Kỷ Lâm nhanh chóng ra khỏi võ đài, vào thẳng phòng vệ sinh, mở vòi hoa sen, nhanh chóng xối nước lạnh lên mặt. Cảm giác nóng ran lúc nãy cũng tiêu tán bớt đi.



Bây giờ mới khiến anh cảm thấy dễ chịu một chút.



Thật là mất mặt, Kỷ Lâm lau khô mặt bằng khăn bông, tựa vào bên tường cười khổ rồi đốt một điếu thuốc. Không phải cũng chỉ là một cô gái hay sao? Có gì để nhìn? Ở trên mạng với tivi, anh đã thấy không ít.



Hơn nữa anh, anh đã cùng con gái làm một lần. Không…Không phải một lần mà là nhiều lần. Không có gì to tát. Phải bình tĩnh. Phải hết sức bình tĩnh.



Kỷ Lâm vội vàng hít vài hơi khói thuốc, đè cảm giác khác thường trong lòng xuống, ở trong nhà vệ sinh tỉnh táo một lát, mới điều chỉnh lại vẻ mặt thật tốt rồi đi ra ngoài.



Vừa vào võ đài, thấy Bạch Kỳ đang khoa tay múa chân, nhìn quanh một vòng cũng không thấy Diệp Chi với Hoàn Tử.



“Hoàn Tử đâu?” Còn có Hoàn Tử mẹ. Kỷ Lâm nhìn Bạch Kỳ hỏi một câu.



Bạch Kỳ nhìn anh một cái, trả lời “Về nhà.”



“Làm sao lại về nhà?” Chẳng lẽ lúc nãy mình đã không cẩn thận nhìn cái kia, bị Diệp Chi phát hiện rồi? Không đúng, mình xác định chỉ nhìn một cái, cô sẽ không biết đó chứ?



“Học xong dĩ nhiên là về nhà.” Bạch Kỳ đưa chân nhẹ nhàng đá Tiểu Hắc đang cắn ống quần bên chân anh ta, liếc mắt nhìn Kỷ Lâm một cái, giải thích “Hiện tại cũng đã bốn giờ hơn, Hoàn Tử đã học vượt nội dung một ngày, không trở về nhà ở lại chỗ này làm gì?”



“Nhưng bình thường buổi tối cậu nhóc mới về mà.”
Nhưng chỉ ngây ngẩn mấy giây thôi, thật ra Mạnh Trường Thụy cũng rất thích Hoàn Tử, cảm thấy bộ dạng già trước tuổi của đứa trẻ rất tốt.



“Hoàn Tử, lại chú Mạnh ôm, con lại cao thêm một chút rồi đó.” Đối với việc mình cao thêm Hoàn Tử có rất nhiều suy nghĩ, nhiều lần lúc sinh nhật cũng cầu nguyện, muốn lớn nhanh để bảo vệ cho mẹ thật tốt.



Những lời này của Mạnh Trường Thụy vừa đúng tâm tư của cậu, khó chịu trong lòng đứa trẻ cũng tản đi không ít, nhưng vẫn nhìn Mạnh Trường Thụy không vừa mắt, bất kỳ ai muốn cướp mẹ của cậu đều không phải là người tốt.



Cậu học trên TV, chỉ nhìn Mạnh Trường Thụy gật đầu một cái, rồi đến chỗ ngồi cúi đầu nhìn ngón tay của mình, bất luận Mạnh Trường Thụy hỏi thế nào đều không trả lời.



Thật may Mạnh Trường Thụy rộng lượng, không so đo với cậu, mặc dù không thành công ăn bữa cơm hai người cùng Diệp Chi, cũng không thể nhân cơ hội lần này thổ lộ lần nữa, nhưng ít nhất cũng đã nhìn thấy người ăn một bữa cơm, không khí cũng không tệ lắm, trừ Hoàn Tử mặt lạnh không nói lời nào.



Ăn cơm tối xong, Mạnh Trường Thụy còn muốn cùng Diệp Chi đi dạo một vòng, nhưng Hoàn Tử ngồi đối diện anh lại ngáp, thỉnh thoảng còn dùng cặp mắt ướt nhẹp tội nghiệp nhìn Diệp Chi, khiến Mạnh Trường Thụy mấy lần muốn mở lời nhưng không thể nói ra được.



Chỉ có thể nhìn hai mẹ con Diệp Chi đi ra khỏi khách sạn.



“Đã trễ thế này rồi, để anh đưa mẹ con em về nhà, lên xe đi.” Mạnh Trường Thụy mở cửa xe, nói Diệp Chi với Hoàn Tử lên xe.



Diệp Chi định không muốn phiền toái anh ta, nhưng cửa xe người ta cũng mở ra rồi, cự tuyệt nữa thì có vẻ mình đang làm kiêu, nhìn Mạnh Trường Thụy cười cười, “Được.” Đang chuẩn bị lên xe, lại thấy Hoàn Tử bướng bỉnh, đứng im tại chỗ không chịu đi.



“Diệp Cảnh Thâm.” Diệp Chi nhíu lông mày, lần này là giận thật.



“Mẹ, con không muốn......” Hoàn Tử quơ quơ cánh tay Diệp Chi, cầu khẩn nói: “Chúng ta tự về nhà cũng được mà.”



“Diệp Cảnh Thâm, lên xe ngay, con hôm nay như vậy thật không ngoan, mẹ rất thất vọng về con.”



Hoàn Tử mấp máy môi, mắt đỏ lên, nhưng cũng không chịu lên xe, cậu không muốn chú Mạnh đưa về nhà, không muốn chính là không muốn.



Từ nhỏ sức khỏe Hoàn Tử đã yếu ớt, lại nghe lời, hầu như chưa bao giờ Diệp Chi trách mắng cậu, mỗi lần nói chuyện với cậu đều là nhỏ nhẹ khuyên bảo, nhưng lần này một chút cũng không lưu tình, lời nói nghiêm nghị, một chút cũng không có nhu hòa.



Đứa trẻ uất ức nước ở trong hốc mắt lăn qua lăn lại, cũng không nói chuyện, chỉ quật cường đứng tại chỗ, nói gì cũng không chịu lên xe. Trong lòng lại hận Mạnh Trường Thụy, nếu không phải anh ta, nhất định mẹ sẽ không tức giận với mình. Mình ghét chú Mạnh.



Diệp Chi đặt túi xách trên bả vai xuống, sắc mặt trầm xuống, đang muốn nói thêm gì nữa, bên tai chợt vang lên giọng vui mừng của Hoàn Tử, “Chú Kỷ... Chú Kỷ, chú tới đón con. Con ở đây nè.”



Diệp Chi suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ ra chú Kỷ là ai, theo ánh mắt Hoàn Tử nhìn lên thì thấy Kỷ Lâm.