Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Chương 9 : Nụ hôn bất ngờ

Ngày đăng: 16:33 18/04/20


Editor: Băng ngàn năm



Kỷ Lâm vừa ra khỏi võ đường thì nhận được điện thoại của một người bạn, tìm anh đi uống rượu, suy nghĩ một lát, dù thế nào đi nữa anh cũng không có bận gì, lập tức đồng ý.



Mấy anh em ở trong phòng bao riêng uống bia đến tận nửa đêm mới dừng lại, mỗi người một hướng đi ra khỏi khách sạn. Kỷ Lâm uống rượu ít nhất, nên ở lại cuối cùng chăm sóc mấy người uống say như chết.



Không ngờ vừa bước ra khỏi cửa thì nghe thấy có người gọi anh, Kỷ Lâm không tiếp xúc nhiều với trẻ con, trừ Tiểu Ngư ra thì gần như không có người khác, lại càng không có người gọi anh là chú Kỷ rồi.



Nghi ngờ quay đầu nhìn lại, vừa hay cách đó không xa nhìn thấy Hoàn Tử đang lôi kéo vạt áo Diệp Chi nhìn anh như nhìn ba của mình, muốn mở miệng nhờ lại không dám.



Kỷ Lâm nói với mấy anh em đi trước, bản thân thì đến trước mặt Hoàn Tử, cười híp mắt nói: “Ai da, sao hôm nay lại gọi là chú vậy hả?” Mấy lần trước ở võ đài, Kỷ Lâm mất rất nhiều sức lực, Hoàn Tử cũng chỉ gọi anh là huấn luyện viên Kỷ, tối nay thế nào lại đổi thành gọi anh là chú Kỷ?



“Chú Mạnh, chú đi đi, cháu với mẹ có chú Kỷ rồi, chú Kỷ sẽ đưa cháu với mẹ về nhà.” Hoàn Tử nheo mắt lại, đứng bên cạnh Kỷ Lâm với vẻ mặt làm chuyện xấu giống nhau như đúc, nhưng người trong cuộc lại không biết.



“Diệp Cảnh Thâm.” Diệp Chi nhỏ giọng la cậu một câu, đứa nhỏ này, tại sao càng ngày càng kỳ cục, tại sao có thể tùy tiện phiền toái huấn luyện viên.



Cô vừa định mở miệng cự tuyệt, thì nghe Kỷ Lâm ở bên tai nói: “Được, chúng ta vừa vặn thuận đường, đi thôi, xe chú để ở bên đó.” Trên mặt anh tươi cười nhìn Hoàn Tử, nhưng thật ra là nói với Diệp Chi.



“Thật xin lỗi, huấn luyện viên Kỷ, chúng tôi......” Diệp Chi lời nói còn chưa nói hết, thì bị Hoàn Tử cắt đứt.



“Mẹ, đi thôi, chú Kỷ chờ sốt ruột rồi.” Nói xong nhìn Mạnh Trường Thụy phất phất tay, nở nụ cười đầu tiên trong tối nay, nói “Chú Mạnh gặp lại sau.”



Diệp Chi bất đắc dĩ vỗ trán, bình thường đứa nhỏ này đối với người nào cũng làm vẻ mặt lạnh lùng. Làm sao lại đối với Kỷ Lâm như vậy? Như quen thuộc từ lâu? Thôi, phiền Kỷ Lâm đưa bọn họ một đoạn đường, mấy ngày nữa cô mời anh ăn cơm, coi như báo đáp.



Dù sao ở trước cửa tiệm cơm lôi lôi kéo kéo rất khó coi, Diệp Chi là một người sĩ diện, cảm thấy người khác dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn mình thấy không được tự nhiên.



Lập tức quay đầu nhìn Mạnh Trường Thụy nói: “Trường Thụy, vậy thì không làm phiền anh, hôm nào về nhà mới thì sẽ đến thăm.”



“Cũng được.” Cho tới lúc này, Mạnh Trường Thụy cũng chỉ có thể đồng ý, anh cau mày quan sát Kỷ Lâm mấy lần, con ngươi không tự chủ rụt một cái.



Kỷ Lâm mặc một bộ quần áo màu đen thoải mái, nhìn như uể oải, nhưng trên thực tế thân hình lại thẳng tắp. Tình địch của mình vừa cao lớn lại thon dài. Một tay anh đặt trong túi, một cái tay khác dắt Hoàn Tử, đơn giản đứng tại chỗ, nhưng làm cho người khác không dời mắt được.
Kỷ Lâm cảm thấy da mặt nóng lên, trên tay không tự chủ dùng lực, chỉ nghe rắc rắc một tiếng, Diệp Chi cúi đầu xem xét, dai an toàn tháo mãi không ra đã bị anh bóp nát.



“Không có, khụ, không có việc gì.” Kỷ Lâm đem dây an toàn bị đứt quăng sang một bên, nghiêng đầu sang chỗ khác cố gắng trấn định, “Tốt lắm, đã tháo được rồi.”



“A, huấn luyện viên Kỷ hẹn gặp lại.” Diệp Chi xuống xe, nhìn Kỷ Lâm phất phất tay, rồi đóng cửa xe lại, mới đặt một chân lên lầu, lại ngừng, nhìn về phía sau dặn dò một câu, “Lái xe chậm một chút.”



Kỷ Lâm gật đầu một cái, nhấn ga, chiếc Land Rover thẳng một đường ra khỏi khu chung cư.



Diệp Chi về đến nhà, không đợi cởi áo khoác, đã bị ba Diệp kéo sang một bên.



Ba Diệp mặt đen xì, nghiêm túc nói: “Chi Chi, về sau con chú ý một chút.”



Diệp Chi nháy mắt mấy cái, không hiểu ba cô ý tứ, “Dạ?”



Ba Diệp xoa xoa đôi bàn tay, hình như là cảm thấy khó mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng nói ra, “Ba biết con đến tuổi kết hôn rồi, nhưng mà…nhưng mà tối nay Hoàn Tử có ở đó, làm sao các con lại không biết kiêng dè hả?”



Chuyện như vậy vốn là mẹ Diệp nói, nhưng tối nay cảnh tượng dưới lầu mẹ Diệp không nhìn thấy, Ba Diệp mặc dù cảm thấy thật mất mặt, nhưng là vì cháu ngoại, nên làm mặt dày nói với con gái. ‘‘Lỡ may Hoàn Tử bị dạy hư thì làm thế nào.’’



“Ba, ba hiểu lầm.” Diệp Chi dở khóc dở cười, “Đó là huấn luyện viên của Hoàn Tử, chúng con......”



“Không trách được. Như vậy mới đồng ý cho Hoàn Tử đi học Taekwondo dễ dàng.” Ba Diệp bừng tỉnh hiểu ra “Ba hiểu.”



“Ba, không phải như vậy, ba hãy nghe con nói......”



“Tốt lắm, ba không phải là khó khăn gì. Chỉ là về sau các con chú ý một chút là được, ba hiểu mà.”



Nói xong, Ba Diệp vỗ vỗ bả vai Diệp Chi, cười nhỏ đi vào phòng khách xem kịch, nghĩ con gái rốt cuộc đã có bạn trai.



Diệp Chi đứng tại chỗ khóc không ra nước mắt, ba biết cái gì. Căn bản cô và Kỷ Lâm chuyện gì cũng không có.