[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ
Chương 184 : Đại mạc song hùng
Ngày đăng: 20:12 17/09/19
“Mục huynh thật sự là âm hồn bất tán à.”
Diệp Húc lộ ra vẻ mặt cảnh giác, ngẩng đầu nhìn chung quanh, nhưng không phát hiện ra tung tích của người khác, thoáng yên tâm mỉm cười: “Mục huynh, một mình ngươi cũng dám đuổi giết ta sao?”
Mục Thiết Sơn đang muốn nói chuyện đã thấy Triệu Trường Phong từ trong cốc bay ra, vẻ mặt đầy máu, hung hăng nhìn hắn lạnh lùng nói: “Ngươi rốt cuộc là ai? Dám can đảm đắc tội Khai Dương Tông ta, chán sống rồi sao?”
Mục Thiết Sơn thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, cười lạnh: “Quỷ Vương Tông Mục Thiết Sơn, có tư cách đắc tội Khai Dương Tông của ngươi không?”
Triệu Trường Phong trong lòng chấn động, trên mặt lộ ra thần sắc khiếp đảm. Hắn đang định bỏ thêm vài câu thì một lão già vội vàng ôm lấy hắn, lao ra bên ngoài cốc, nhỏ giọng nói: “Thiếu chủ, Mục Thiết Sơn là đệ tử thiên tài của Quỷ Vương Tông. Hiện giờ tu vi đã là Hỗn Nguyên Kỳ, chúng ta vẫn là không thể thắng nổi, chạy đi còn hơn.”
Triệu Trường Phong cũng nghe qua uy danh của Mục Thiết Sơn, biết hắn lòng lang dạ sói, là một cao thủ ma đạo trẻ tuổi cực kỳ xuất sắc. Hắn tu luyện Thiên Quỷ Pháp Tướng ùng Quỷ Vương bất diệt đại pháp, có không biết bao nhiêu người chết trong tay hắn, uy danh hiển hách này là trong chém giết mà ra đó.
Loại người như hắn căn bản không có tư cách nói chuyện trước mặt Mục Thiết Sơn. Nếu chọc giận Mục Thiết Sơn, chỉ sợ một cái phất tay đã làm thịt hắn.
Một đám người cuống quít rời khỏi, Mục Thiết Sơn hung danh lan xa, những người này căn bản không dám động thủ với hắn.
Diệp Húc trong mắt lộ ra vẻ hâm mộ cảm thán nói:” Mục huynh cũng thật ghê gớm không ngờ có thể dọa lui được đánh người này. Người chết trên tay ta cũng không ít hơn Mục huynh là mấy, nhưng những người này cứ lô to gọi nhỏ, ầm ầm ĩ ĩ với ta à.”
Mục Thiết Sơn trên mặt đầy ý cười nói: “Diệp đà chủ nếu sống lâu hai năm nữa, bọn họ nhất định sẽ nghe thấy uy danh của Diệp đà chủ, nghe thấy là vỡ mật. Đáng tiếc Diệp đà chủ này tuổi còn trẻ, một bộ dạng chết yểu, không biết còn sống đươc bao nhiêu lâu nữa.
Trên đỉnh đầu hắn trường hà cuồn cuộn, đây là chân nguyên lưc động tạo ra sát khí đằng đằm.
Rầm!
Một đầu quỷ vương da xanh bốn đầu tám tay từ trong truong trường hà nhảy ra, ngửa mặt lên trời giống giận. Sau đóp lại có một quỷ vương nhảy ra, hung thần ác sát.
Tu vi của hắn hiển nhiên lại có tinh tiến, còn thâm hậu hơn xa lúc mới đuổi giết Diệp Húc. Không thể ngờ được là có thể tiến hóa ra hai quỷ vương, thấp nhất cũng đạt tới Hạo Nguyệt kỳ ngũ phẩm, khó trách dám một mình đuổi giết Diệp Húc.
Diệp Húc không chút sợ hãi, Mục Thiết Sơn tu vi có tăng trưởng, nhưng tiến bộ của hắn còn lớn hơn. Mục Thiết Sơn hiện giờ ở trước mặt hắn đã không còn chiếm thế thượng phong nữa.
“Hôm nay thực sự là ngày may mắn của ta, sau khi giết Diệp đà chủ, không ngờ còn đạt được một điều linh mạch.”
Mục Thiết Sơn chú ý ở dưới ngọc đài, trong mắt lộ ra vài phần cuồng nhiệt, cười ha ha.
Bất kể là nhục thân Diệp Húc, hay là thiết huyết chiến kỳ bên trong ngọc lâu của hắn, hay chính là tiền thưởng của Hạ gia, hoặc là điều linh mạch dưới đáy thâm cốc kia,… đều là những bảo vật hiếm thấy, làm cho người ta đỏ mắt không ngừng.
Nhất là một điều linh mạch này, chỉ cần thu vào trong ngọc lâu. Mục Thiết Sơn liền có thể vừa tầm bảo, vừa du lịch lại vừa có thể tu luyện, tốc độ hơn xa bình thường, bởi vậy mấy thứ này hắn nhất định phải lấy được.
“Diệp đà chủ, để ta đưa tiễn ngươi quy thiên!”
Trường hà chân nguyên trên đỉnh đầu của hắn đột nhiên lại có một bóng người nhảy ra. Người này đỉnh đầu không ngờ cũng có một đạo trường hà, bên trong trường hà là một cái chuông vàng đang chậm rãi ngưng tụ.
Đương, đương!
Tiếng chuông vang lên, thấu tận trời xanh!
Diệp Húc trong lòng rùng mình, cao thủ tránh bên trong chân nguyên của Mục Thiết Sơn, không ngờ lại là Tiêu Trường Thanh của Thiên Âm tông.
Lúc này, Tiêu Trường Thanh vẻ mặt như gỗ, hành động cứng ngắc như một khối tử thi, tuy rằng tu vi còn tồn tại nhưng ánh mắt đã vô thần, rõ ràng là chết không biết bao lâu rồi.
“Tiêu Trường Thanh đã chết sao?” Diệp Húc thất thanh nói.
Mục Thiết Sơn đắc ý vô cùng cười nói: “Diệp đà chủ, ta tinh thông Ngũ Quỷ sưu hồn đại pháp, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm thấy tung tích của ngươi. Bởi vậy mới mời Tiêu huynh cùng đuổi giết ngươi, hứa cho hắn một kiện vu bảo trấn giáo cấp, hắn không ngờ ngu ngốc theo ta. Trong lúc đồng hành với hắn ta đã ám sát hắn đưa hắn luyện thành một khối thiết thi.”
Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, bọn họ là những người đuổi giết Diệp Húc, vốn là tạm thời liên hợp một chỗ, quan hệ vừa là đồng minh vừa là đối thủ cạnh tranh. Thân là ma đạo, Tiêu Trường Thanh lại lầm tin Mục Thiết Sơn, có thể nói chết là đáng đời, chẳng trách ai được.
Tuy nhiên, Tiêu Trường Thanh là nhân vật thiên tài của Thiên Âm tông, một thân vu pháp cực kỳ xuất chúng không ngờ lại chết như vậy. Thậm chí bị người ta luyện chế thành thiết thi, khiến cho hắn ít nhiều cũng có chút cảm thán.
Thế sự vô thường, ngay cả loại nhân vật cấp thiên tài này cũng dễ dàng chết đi như vậy.
Tiêu Trường Thanh phóng lên cao, thân hình vừa động, âm luật mãnh liệt, mười hai tiếng chuông vang lên không dứt, phóng tới Diệp Húc, khí thế vô biên.
Cùng lúc đó, hai quỷ vương được Mục Thiết Sơn khống chế, ngang nhiên đánh tới Diệp Húc, cười to nói: “Diệp đà chủ, hiện giờ tu vi ta tăng cao, lại luyện hóa Tiêu huynh thành thi, tương đương với việc liên kết Tiêu Trường Thanh. Hai cao thủ Hạo Nguyệt Kỳ, giết ngươi dễ như trở bàn tay.”
Mười hai cái chuông vàng, vây quanh Diệp Húc, cao thấp tung bay, chấn động không ngừng.
Một cái chuông vàng phát ra thanh âm màu xanh, một cái lại phát ra âm luật màu vàng, một cái toát ra một đám âm phù. Mười hai cái chuông vàng này tuy rằng đều là công kích bằng âm ba, nhưng phương thức công kích không ngờ lại hoàn toàn khác nhau.
Kim Chung Thập Nhị Biên của Thiên Âm Tông, đúng là vu pháp rất mạnh, làm cho người ta nhìn không kịp, cảnh đẹp ý vui, lại tràn đầy sát khí lạnh lẽo.
Tiêu Trường Thanh tuy rằng đã chết, nhưng tu vi của hắn vẫn còn, lấy Mục Thiết Sơn khống chế, tu vi Hỗn Nguyên kỳ, muốn trấn áp Diệp Húc tới chết.
Mười hai khẩu chuông vàng cùng vang lên, trong nháy mắt đã ép chân nguyên của Diệp Húc trở lại đan điền, làm cho tu vi của hắn biến thành không, tất cả vu pháp đều không thể thi triển ra được.
Diệp Húc rút Bàn Long Kim Trượng ra, một trượng đánh xuống, đánh bay một khẩu chuông vàng. Lập tức tay trái giống như ưng trảo chộp tới, bóp nát một khẩu chuông vàng khác.
Tiêu Trường Thanh Kim Chung Thập Nhị Biên, tuy rằng có thể áp chế được tu vi của hắn, nhưng không thể áp chế được thân thể hắn. Hiện giờ thân hình hắn rất mạnh, đã vượt xa tiến cảnh tu vi rồi!
Nếu hắn không có tu luyện Cửu Chuyển Nguyên Công mà nói, tu vi lúc này tuyệt đối là cường giả Hạo Nguyệt kỳ.
ầm vang!
Hai Quỷ Vương một trước một sau, đáp xuống vòng vây của mười hai khẩu chuông vàng, nhất tề công tới Diệp Húc.
Quỷ Vương Bất Diệt Đại Pháp của Quỷ Vương Tông tuy là một loại vu pháp, nhưng gần người cận chiến, không có năng lực viễn trình công kích. Quỷ vương ngưng tụ ra có lực lượng vô cùng lớn, hơn nữa có bốn đầu tám tay, giống như ma thần, sức chiến đấu cực đoan hùng mạnh.
Hai quỷ vương này gia nhập vào vòng chiến đấu, trong trường hà trên đỉnh đầu Tiêu Trường Thanh, lại có hai khẩu chuông vàng bay ra, bổ khuyết vào mười hai chuông vàng. Chúng phát ra tiếng chuông long trời nở đất, lập tức làm Diệp Húc mất hết tu vi.
Rầm rầm!
Trên lưng hắn trúng hai đao nghiêm trọng của quỷ vương, đánh cho áo lam của hắn vỡ vụn, bay loạn cả lên.
Diệp Húc phảng phất như không thấy, Bàn Long Kim Trượng nhẹ nhàng chấn động, lập tức hai kim giao bay ra, xuyên thủng cái trán của hai quỷ vương.
Hai đầu kim giao này cũng đan xen vào nhau, đem sáu trong mười hai khẩu chuông vàng bị chặt làm sáu bảy khúc, uy lực của Kim Chung Thập Nhị Biên giảm đi nhiều.
Hắn đang muốn thoát thân mà ra, thì một đạo phủ quang đánh tới, bức hắn lui lại. Lập tức có hai quỷ vương từ trong trường hạ của Mục Thiết Sơn bay ra, gia nhập vòng chiến.
Cùng lúc đó trong trường hà trên đỉnh đầu Tiêu Trường Thanh cũng có sáu chuông vàng bay ra, bổ xung vào Kim Chung Thập Nhị Biên, lại vây khốn hắn lần nữa.
“Diệp đà chủ, hôm nay ngươi chạy trời cũng không khỏi nắng, nhất định bị ta luyện hóa.” Mục Thiết Sơn cười to, thúc dục chân nguyên, rầm một tiếng. Trong trường hà trên đỉnh đầu hắn lại có một đầu quỷ vương nhảy ra, ba mặt giáp công Diệp Húc.
“Diệp đà chủ, ngươi thân thể mạnh mẽ, thực sự không thể tưởng tượng nổi, quả thực chính là phôi thi trời sinh. Luyện chế ngươi thành thi, uy lực mạnh mẽ chỉ sợ còn hơn hẳn Tiêu Trường Thanh!” hắn cười ha ha nói.
Diệp Húc thần sắc thản nhiên, cây Bàn Long Kim Trượng thiên biến vạn hóa, tiếp được ba đầu quỷ vương. Hắn tu vi võ đạo dũng mãnh, lập tức được bày ra vô cùng nhuần nhuyễn, giơ tay nhấc chân đều có phong phạm của đại tông sư, cười nói: “Mục huynh, ngươi không làm gì được ta, muốn luyện hóa ta trừ phi tu vi của ngươi còn mạnh hơn nữa.”
Mục Thiết Sơn âm thầm kinh hãi, hắn xử lý Tiêu Trường Thanh, luyện hóa thành thiết thi, tương đương với hai cao thủ Hạo Nguyệt kỳ. Thế mà Diệp Húc không ngờ bị hai người vây công cũng không hề hấn gì.
Diệp Húc thực lực mạnh, khiến cho hắn hoảng sợ trong lòng, sát khí càng sâu: “Nếu để cho tiểu tử này sống sót, chỉ sợ không tới nửa năm thực lực của hắn sẽ vượt xa ta. Tới lúc đó cuộc sống của ta sẽ không yên ổn rồi.”
Hắn tâm niệm vừa động, trường hà trên đỉnh đầu bốc lên, mênh mông hướng tới dỉnh đầu Diệp Húc mà áp chế xuống. Hắn không ngờ tính toán lấy tu vi thâm hậu của mình, song trọng trấn áp Diệp Húc.
Một đạo trường hà này hạ xuống, Diệp Húc cảm thấy như rơi vào trong vũng bùn, áp lực tăng gấp bội. Hắn cử động cũng không được như ý muốn nữa, cánh tay giống như một tòa núi lớn treo lên, nâng lên rất gian nan.
Mục Thiết Sơn thấy thế, thở nhẹ ra, lập tức khống chế Tiêu Trường Thanh đồng thời sử dụng trương hà của mình, trấn áp Diệp Húc tam trọng.
Hai cao thủ Hỗn Nguyên kỳ dùng toàn bộ tu vi bản thân trấn áp một mình Diệp Húc. Nếu đổi lại là một cao thủ Hạo Nguyệt kỳ khác, cũng phải chịu lực ép khiến cho chân nguyên đảo chiều, lùi về đan điền, mặc cho người ta xâu xé.
“Diệp đà chủ, hiên giờ ngươi có thể chết được rồi.” Mục Thiết Sơn thấy đại cục đã định, cười ha ha.
Diệp Húc gian nan tế khởi ngọc lâu, đem Hùng Bi hất ra, đầu hắc hùng này đầu óc còn đang choáng váng, lập tức bị hai quỷ vương, mười sáu cánh tay cùng đập lên trên người, bong chút da thịt, rống lên không ngừng.
“Thiếu Bảo, ngươi cũng không nói cho ta biết trước một tiếng,!”
Hùng Bi múa may lang nha bỏng, vừa đập loạn, đem ba quỷ vương bức lui lại, khiến cho Diệp Húc có cơ hội thở dốc.
Chỉ thấy trong ngọc lâu của hắn bay ra một đại kỳ long lổ vết máu. Diệp Húc hai tay ôm chặt lấy cột cờ, dùng sức quét ngang một cái, giống như một lưỡi đao sắc bén bay qua. Lập tức cắt ba quỷ vương thậm chí ngay cả mười hai cái chuông vàng cũng bị biến thành hai nửa.
Hắn tuy rằng không thể phát huy hết được uy lực của Thiết Huyết Chiến Kỳ này. Nhưng dù sao nó cũng là vu bảo cấp trấn giáo, sắc bén nặng, đây là vũ khí của hắn, một khi cầm lên không người ngăn cản.
Diệp Húc thu hồi lại Hùng Bi, cầm cờ lồng lộng phất lên, làm cho chân nguyên trường hà của Mục Thiết Sơn và Tiêu Trường Thanh bi quấy nhiễu không ngừng. Rốt cuộc cũng phá vỡ được trấn áp của hai vu sĩ Hạo Nguyệt kỳ.
“Diệp đà chủ thật khó chơi!” Mục Thiết Sơn trong lòng tuy rằng có chút khiếp sợ, nhưng mặt không thay đổi chút nào.
Diệp Húc ôm đại kỳ, đuổi theo hắn.
Mục Thiết Sơn ánh mắt chớp động, vội vàng lui về phía sau, tạm tránh mũi nhọn. Diệp Húc tuy rằng phá vỡ được trấn áp của hắn, nhưng tu vi hắn tinh thâm, vẫn còn có thể trấn áp Diệp Húc lại lần nữa.
Trường hà trên đỉnh đầu Tiêu Trường Thanh ngưng tụ lại, kêu lên một tiếng, một khẩu chuông vàng di động bên trong trường hà, chuẩn bị ra tay.
Mục Thiết Sơn cười lạnh, hắn nhìn ra được đại kỳ này cực kỳ nặng nề. Nó làm cho tốc độ của Diệp Húc chậm hơn không ít, đối với hắn, lực uy hiếp tực nhiên rơi lại rất nhiều.
“Quỷ Vương tông sư huynh, không cần kinh hoảng chúng ta tới trợ giúp ngươi.”
Phía sau hắn đột nhiên truyền tới một thanh âm sang sảng. Mục Thiết Sơn quay đầu nhìn lại chỉ thấy một thanh niên râu quai nón, và một vị công tử bột đang đi tới. Thanh niên râu quai nón kia khí chất nghiêm nghị chỉ vào Diệp Húc ở xa xa kia quát: “Diệp lão ma, ngươi làm nhiều việc ác, giết người vô tình, đáng bị chém đầu!”
Công tử bột bên cạnh hắn cũng mặt đầy ngạo khí, cười lạnh nói: “Diệp ma đầu, ta Đại Mạc Song Hùng tung hoành sa mạc hơn mười năm nay, chưa từng bại. Hôm nay lấy đầu của ngươi để tăng thêm chiến tích cho đại mạc song hùng chúng ta, thêm một khoản lợi nữa!”
Diệp Húc nổi hết cả da gà, trong lòng run rẩy nói thầm: “Chu huynh thì không nói làm gì, Phương huynh không ngờ cũng có thể nói ra những lời này. Xem ra hắn cùng Chu huynh lăn lộn một chỗ lâu lắm rồi, cho nên có chút nhiễm…”