[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ
Chương 185 : Phú quý chỉ có từ trong gian khó
Ngày đăng: 20:12 17/09/19
Mục Thiết Sơn chú ý đến hai người Chu Thế Văn và Phương Thần, ánh mắt chớp động, thầm nghĩ: “Hai người này không biết từ chỗ nào chui ra, nói chuyện có vẻ nho nhã, lại nghèo kiết xác. Tu vi bọn họ không cao, cả đầu đều là trừ ma vệ đạo, thật sự là đần độn đến buồn cười ạ. Nhưng mà, để bọn chúng thay ta tiếp Diệp Húc, để ta hoãn lại khí, rồi trấn áp hắn sau!”
Hắn nghĩ đến đây, lập tức bay hướng hai người kia: “Hai vị huynh đài nghĩa bạc vân thiên, Diệp lão ma liền tạm thời giao cho hai người!”
“Không dám, không dám! Mọi người trừ ma vệ đạo, đều là chiến hữu trên cùng chiến tuyến, đương nhiên là nên giúp đỡ lẫn nhau!” Chu Thế Văn một thân chính khí cuồn cuộn, hiên ngang lẫm liệt nói.
Diệp Húc truy sát theo sau, đại kỳ cuốn động, cười lạnh nói: “Hai tên tiểu vu sĩ Chân Nguyên kỳ cũng dám ngăn trở ta? Hôm nay, tất cả các ngươi đều phải chết!”
Mục Thiết Sơn không dám đón đỡ, lập tức bay qua bên người Chu Thế Văn và Phương Thần, thầm nghĩ: “Tu vi hai người này, nếu liều mạng với Diệp Thiếu Bảo, chắc chắn một kích sẽ chết, nhưng bọn chúng chết, cũng có thể để ta ra tay, thong dong đối phó Diệp Thiếu Bảo!”
Hắn vừa mới bay đến sau lưng Chu Thế Văn và Phương Thần, đột nhiên trong tay Chu Thế Văn xuất hiện một mặt cờ đen lớn, lạnh lùng nói: “Diệp lão ma nhận lấy cái chết đi!”
Trong cờ đen, vô số độc trùng quái dị kêu lên, từ trên mặt trào ra, có rắn độc, rết dài đến mấy trượng, có bọ cạp, nhện to như cái bàn, rất nhiều, đủ mọi chủng loại, gần như trong nháy mắt chui vào cơ thể Mục Thiết Sơn!
Đó là Bách Độc Phiên, luyện chế hồn phách độc vật tu luyện thành tinh, hữu hình vô chất, làm người ta khó lòng phòng bị!
Cùng lúc đó, Phương Thần quát lên một tiếng, đột nhiên một quả tim cực lớn hiện lên phía sau, đập thình thịch, đỏ tươi vô cùng, trong trái tim tám cành xúc tu thò ra, đâm vào trong thân thể Mục Thiết Sơn!
Quả tim này không phải là ảo ảnh, mà rõ ràng là trái tim một con đại yêu Hạo Nguyệt kỳ, bị Phương Thần lấy Huyết Ma Nguyên Hồn đại pháp tế luyện thành vu bảo, lực công kích sắc bén hơn những vu pháp trước đây của hắn không biết bao nhiêu lần.
Thân hình Mục Thiết Sơn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khô quắt lại, đồng thời thân thể bị độc tố của độc vật trong Bách Độc Phiên xâm nhập, nhanh chóng hư thối.
Hắn vừa giận vừa sợ, lập tức phát động chân nguyên, chỉ thấy từng yêu hồn độc vật bị bức ra khỏi cơ thể hắn, thậm chí xúc tu của Huyết Ma Nguyên Hồn đại pháp cũng bị đứt thành từng khúc.
“Các ngươi muốn chết!”
Hắn vẫn là lần đầu tiên bị thiệt thòi lớn như vậy, thân thể hư thối, chân nguyên cũng bị hấp thu hơn một nửa, thực lực bị tổn hại lớn.
Mục Thiết Sơn tức giận quát lớn, xoay người muốn đối phó với hai người. Diệp Húc không ngờ đã ôm lấy Thiết Huyết Chiến Kỳ dùng sức nhảy tới, “Bá” một tiếng quấn lấy hắn.
Đại kỳ dùng sức quấn lấy, gắt gao cuộn chặt lấy hắn, làm cho xương cốt quanh thân hắn vang lên những tiếng lách cách, giống như nứt ra từng khúc vậy.
Đương! Đương! Đương.
Tiêu Trường Thanh nhanh chóng bay tới, mười hai khẩu chuông vàng ầm ầm chấn động. Một khẩu lại một khẩu liên tiếp đánh tới ba người. Chúng con chưa tiếp cận đã chấn cho Chu Thế Văn cùng Phương Thần hai người thất điên bát đảo rồi. Đây là uy lực của cường giả Hỗn Nguyên kỳ, không phải một vu sĩ chân nguyên kỳ có thể bằng được.
Diệp Húc song chưởng rung lên, hoành thân chắn trước hai người, một khẩu chuông lớn đánh thẳng vào hậu tâm của hắn, rầm rầm bị nát bấy.
Phía sau hắn đột nhiên dâng lên nguyên khí đai nhật như luân. Vô số giao long chen chúc lao ra, bao phủ lấy Tiêu Trường Thanh.
Diệp Húc ngăn trở Kim Chung Thập Nhị Biên công kích, không rảnh huy động Thiết Huyết Chiến Kỳ. Mục Thiết Sơn lập tức thoát thân lao ra, cao thủ Quỷ Vương tông này không ngờ toàn thân xương cốt vỡ vụn, vậy mà vẫn không thể chết được, hiển lộ ra thực lực hùng mạnh của hắn.
Mục Thiết Sơn phun ra một ngụm máu tươi, mảnh liệt quát lên một tiếng, trường hà chân nguyên trên đỉnh đầu khởi động. Một con quỷ vương nhanh chóng ngưng kết thành hình, hắn không ngờ tính toán liều mạng, cũng phải kéo theo ba người Diệp Húc đệm lưng!
“Mục huynh, ngươi không có bất luận cơ hội gì.” Diệp Húc mặt đầy vẻ thương hại, khẽ lắc đầu, thả người dựng lên nhảy tới đỉnh đầu của hắn. Bàn tay úp xuống, làm cho con quỷ vương này lập tức tan nát.
Xuy!
Tám cái xúc tu đâm phá làn da của Mục Thiết Sơn, Huyết Ma Nguyên Hồn nhảy lên thùng thùng, nhanh chóng rút ra tinh khí toàn thân hắn.
Chu Thế Văn huy động Bách Độc phiên, vô số độc vật yêu hồn nhảy vào trong cơ thể Mục Thiết Sơn, khiến cho cốt nhục của hắn nhanh chóng hư thối tan rã.
“Ta không phục, Diệp Thiếu Bảo, ta không phục!” Hắn giận dữ, tuy rằng là đèn dầu sắp cạn nhưng khí thế vẫn bức người, phẫn nộ quát.
Diệp Húc lắc đầu nói: “Ta có bằng hữu, ngươi không có, cho nên ngươi thua không oan. Nếu ngươi và Tiêu Trường Thanh liên kết lại giết ta, làm sao ta thoát được?”
Tiêu Trường Thanh chết trong tay Mục Thiết Sơn, bị hắn luyện hóa thành thi, tuy rằng vẫn là hai đại cao thủ Hỗn Nguyên kỳ như trước. Nhưng dù sao thiết thi còn xa mới linh hoạt bằng người sống chân chính.
Nếu Mục Thiết Sơn thật sự liên kết với Tiêu Trường Thanh đối phó với Diệp Húc. Cho dù có Chu Thế Văn và Phương Thần tương trợ, kết cục chỉ có thể là thua mà thôi.
Mục Thiết Sơn trừng lớn con mắt, chân nguyên trường hà trên đỉnh đầu ngày càng nhỏ, thân thể dần dần hóa thành nước, cười lạnh nói: “Bằng hữu sao? Người trong ma đạo, không cần bằng hữu…”
Hắn còn chưa dứt lời liền mất mạng rồi, thân hình hoàn toàn hư thối, chỉ để lại một bộ quần áo từ trên không tà tà rơi xuống.
Rầm rầm!
Ngọc lâu của hắn bị linh quang phân giải, ngọc lâu sáu tầng khi phân giải tản mát ra uy thế khổng lồ. Một đạo linh quang bay lượn khắp nơi, tan rã giữa trời đất, thật lâu mới xong.
Trong ngọc lâu, tài liệu giống như núi nhỏ hết thảy rơi xuống. Ba người nhìn xem ánh mắt đăm đăm, Mục Thiết Sơn và Diệp Húc đều là loại người giết người cướp của, không kiêng nể gì cả. Thậm chí ngay cả thiên tài đệ tử Tiêu Trường Thanh của Thiên Âm Tông cũng dám giết.
Trong ngọc lâu của hắn cất chứa rất nhiều, gần như có thể dẹp ngang Diệp Húc!
“Đã chết, đã chết…”
Chu Thế Văn ánh mắt dại ra đột nhiên cười ha ha: “Lão tử không ngờ xử lý một cao thủ Hỗn Nguyên kỳ! Thiếu Bảo, công tử bột, lão tử xử lý một cường giả Hỗn Nguyên kỳ, lão tử phải vô địch!”
Phương Thần lườm hắn một cái, đột nhiên trái tim Huyết ma nguyên hồn phía sau kịch liệt bành trường. Càng lúc càng lớn hơn, trong chớp mắt đã biến thành quái vật lớn cả trăm mét, đập nhảy rầm rầm.
Sắc mặt tái nhợt của hắn trở nên ửng đỏ, trên mặt hiện lên gân xanh, khủng bố dị thường.
Tu vi của hắn đột nhiên tăng mạnh, chân nguyên tam phẩm, tứ phẩm, ngũ phẩm….Một đường hát vang trong vài cái hô hấp đa tiến lên Hạo Nguyệt kỳ, đỉnh đầu một vòng trăng sáng màu đỏ như máu dâng lên, làm chiếu rọi thung lũng đỏ hừng một mảnh.
Một cỗ khí thế hung bạo từ trên người hắn truyền ra, Phương Thần rống lên, trông như dã thú, ánh mắt trở nên đỏ bừng, chớp động hàn quang u u.
Diệp Húc trong long cả kinh, tu vi của Mục Thiết Sơn bị Phương Thần hầu như hấp thu trọn vẹn. Dùng Huyết Ma nguyên hồn đại pháp biến hóa trở thành tu vi bản thân. Tuy nhiên tu vi của Mục Thiết Sơn hùng hồn thế nào, Phương Thần luyện hóa tu vi của hắn khẳng định sẽ bị ảnh hưởng không thể lường được.
“Công tử bột chỉ sợ tẩu hỏa nhập ma…”
Chu Thế Văn sắc mặt khẩn trương, liếm liếm môi nhỏ giọng nói: “Lần trước ở Ngũ Lĩnh sơn, công tử bột đã tẩu hỏa nhập ma một lần, hiện tại cũng có vài phần tương tự, nhưng còn không khủng bố như bây giờ. Lúc đó ít nhiều có giáo chủ trưởng lão ở đó, trấn áp tâm ma của hắn xuống. Lần này không có cao thủ tam đan cảnh, chỉ sợ chúng ta phải giương mắt nhìn hắn tẩu hỏa nhập ma rồi…”
Xuy Xuy xuy.
Trái tim huyết ma nguyên hồn phía sau Phương Thần đột nhiên toát ra tám cái xúc tu. Hung hăng đâm tới Diệp Húc và Chu Thế Văn. Thần trí của hắn dĩ nhiên đã bị dục vọng giết chóc thuần túy khống chế rồi, chẳng phân biệt được địch ta, chỉ cần là sinh mạng, hết thảy đều giết.
Diệp Húc hoành thân che ở trước người Chu Thế Văn, tùy ý để xúc tu đâm lên trên người hắn. Cho dù Phương Thần đã đạt tới tu vi Hỗn Nguyên kỳ, nhưng huyết ma nguyên hồn đại pháp cũng không thể đâm phá được thân thể hắn.
Diệp Húc đi lên trước thật nhanh, chỉ thấy trái tim huyết ma nguyên hồn huy khởi tám cái xúc tu, dùng sức quất lên thân thể hắn, thủy chung vẫn không thể ngăn trở được bước chân của hắn.
Diệp Húc không để ý tới công kích của trái tim Huyết ma nguyên hồn, hắn đi thẳng tới bên người Phương Thần. Bàn tay vừa lật, xuất hiện một viên hạt châu tròn xoe, chân nguyên của hắn dũng mãnh tràn vào bên trong Huyết bồ đề. Lập tức từ bên trong huyết bồ đề truyền ra hàng nghìn hàng vạn tiếng người người tụng kinh. Thiện âm mãnh liệt, các loại chữ tung bay trên dưới, một đám ký hiệu lao vào trong lỗ tai Phương Thần giống như âm phù chảy vào trong.
Huyết bồ đề có công hiệu kinh sợ tâm ma, đối với ma đạo tu sĩ mà nói, chính là vô thượng chí báo. Nếu như không có, lúc ở trên La Phù Đảo Diệp Húc cũng không phải vì lấy ra hai quả huyết bồ đề mà làm náo ra động tĩnh lớn như vậy.
Hắn tế khởi quả huyết bồ đề này, liền thoải mái trấn áp tâm ma của Phương Thần. Chỉ thấy thần sắc của Phương Thần dần dần khôi phục, khí tức bạo lực cũng ngày càng bình tĩnh lại. Tu vi của hắn còn tiếp tục tăng trưởng, tuy nhiên biên độ không còn khủng bố như vừa rồi nữa.
Qua thật lâu sau, Phương Thần rốt cuộc cũng luyện hóa được toàn bộ số tu vi đã nuốt được của Mục Thiết Sơn. Hắn hiện giờ tu vi tuy rằng không có đạt tới Hỗn Nguyên kỳ. Nhưng đã có được thực lực Hạo Nguyệt kỳ ngũ phẩm. ước chừng nâng cao được mười hai cảnh giới nhỏ.
Hắn nguyên chỉ là chân nguyên nhị phẩm, hiện giờ đã lên tới Hạo Nguyệt kỳ ngũ phẩm cao thủ. Loại gặp gỡ này chỉ có thể may mắn chứ không thể cầu được, cũng chỉ có Huyết ma nguyên hồn đại pháp loại tâm pháp quỷ dị này, mới có thể nâng cao tu vi người ta nhanh chóng như vậy, người khác phải hâm mộ không ngừng!
“Diệp huynh, đa tạ!” Phương Thần vẻ mặt cảm kích, chân thành nói với Diệp Húc.
Hắn đúng là rất cảm kích Diệp Húc, chỉ hóa thành một tiếng cảm ơn thôi. Nếu không có Diệp Húc đúng lúc lấy ra huyết bồ đề trợ giúp chỉ sợ lúc này hắn đã bị Huyết ma nguyên hồn khống chế tâm trí, chỉ biết giết chóc cắn nuốt, cuối cũng sẽ hóa thành huyết ma không có ý thức.
“Thiếu Bảo, viên hạt châu kia của ngươi còn có không?” Chu thế Văn ánh mắt như kẻ trộm nhìn thẳng vào huyết bồ đề trong tay Diệp Húc.
Huyết bồ đề công hiệu hắn nhìn thấy rõ ràng, không khỏi cực kỳ hâm mộ. Có được loại bảo vật này, quả thực không có nguy hiểm tẩu hỏa nhập ma, không khỏi tâm động nhiều.
“Chỉ có một viên này.”
Diệp Húc áy náy nói: “Viên huyết bồ đề này, tiểu đệ còn lưu lại để đối phó với một cường địch khác. Tuy vậy vẫn có thể đưa cho Chu huynh mượn được, nếu hai người các vị cần dùng, cứ việc mở miệng, chút này ta còn có thể hỗ trợ được.”
Chu Thế Văn lúc này mới bỏ đi ý nghĩ này, cười ha hả nói: “Trên tay ngươi và tay ta thì có gì khác nhau chứ, hiện giờ chúng ta chia của.”
Hắn sưu tầm hết thảy bảo vật của Mục Thiết Sơn ở cùng một chỗ, quả thực giống như một tòa núi nhỏ vậy. Các loại bảo vật tài liệu, rực rỡ muốn màu, làm cho người ta nhìn thấy mà hoa mắt.
“Ta hấp thu hết thảy tu vi của Mục Thiết Sơn, những bảo vật này ta không cần.” Phương Thần thản nhiên nói.
Diệp Húc nhìn cái linh mạch bên trên bạch ngọc đài cười nói: “Ta chỉ cần cái linh mạch kia.”
Ba người chia của xong, Chu Thế Văn lập tức thu hồi hết thảy bảo vậy, nói tiếp: “Thiếu Bảo, chúng ta đi xử lý vài người đuổi giết ngươi, ngươi tới làm mồi, ta và công tử bột đánh lén.”
Diệp Húc đem bạch ngọc đài thu hồi lại, không có tức giận nói: “Vu sĩ đuổi giết ta, mỗi một người đều không yếu hơn Mục Thiết Sơn, cẩn thận câu cá không thành, bị cá ăn lại đó.”
“Phú quý hiểm trung cầu, phải lớn mạnh trong khó khăn Thiếu Bảo à!” Chu Thế Văn chưa từ bỏ ý định, đi theo sau hắn khuyên nhủ.
Những lời này đả động tới Diệp Húc, phú quý chỉ có thể cầu trong gian khó, nếu an phận làm người thành thật, chỉ sợ cả đời khó có thể trở thành người bề trên.
Hắn cẩn thận suy tư một chút, lấy ta Thiết Huyết Chiến Kỳ, giao cho Phương Thần: “Phương huynh, tu vi hiện tại của ngươi đủ có thể tế khởi được vu bảo cấp trấn giáo nào rồi?”
Diệp Húc hung tợn nói: “Đã làm, thì phải làm lớn, giết sạch những người truy đuổi ta thì hơn!”