[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 313 : Thánh địa luyện bảo.

Ngày đăng: 20:14 17/09/19

Khi Diệp Húc chân chính bắt đầu tu luyện mới phát hiện ra hiện giờ mình nâng cao tu vi không thực tế biết bao. Cửu đỉnh của hắn bị cường giả thế hệ trước của Tiểu Quang Minh Thánh Địa triệu tập ngọc thủ Phật đà đánh nát, chín con sông chân nguyên đều không bị hạn chế, đừng nói là nâng cao tu vi, hiện giờ hắn có thể khống chế tu vi không mất đi đều cực kỳ khó khăn. “Trước tiên luyện chế cửu đỉnh, chứa đựng chân nguyên, sau đó mới có thể đột phá, tiến vào Huyễn Đan kỳ, luyện hóa chân nguyên thành huyễn đan. Cho nên, luyện chế cửu đỉnh là chuyện cấp bách trước mắt, cũng may tuy rằng cửu đỉnh của ta bị hủy, nhưng cướp đoạt Úc Khánh Sơn rồi ta đoạt được không ít bảo vật. Những bảo vật đó, mỗi một món đều đủ để ta luyện chế thành cửu đỉnh.” “Hữu Tài huynh, trong tộc các huynh có nơi nào có thể dùng để luyện chế vu bảo không?” Diệp Húc tế khởi một kiện vu bảo, quan sát xung quanh, phát hiện căn phòng này không phải nơi thích hợp để luyện bảo, mà là ở nơi khác cho nên lập tức hỏi. Hiện tại hắn chỉ có thể dùng vu bảo và nguyên thần thay thế đôi mắt nhìn mọi vật xung quanh, hành động có chút không tiện. Khoa Phụ Mão đặt chậu gỗ sang một bên, cười nói: “Ở chỗ Phù Tang nở hoa chính là phòng luyện bảo của Khoa Phụ tộc ta, luyện chế vu bảo ở nơi đó so với nơi khác nhanh hơn nhiều, hơn nữa chất lượng vu bảo luyện chế cũng hơn xa nơi khác. Nhưng mà cậu là người ngoài, hoa Phù Tang sẽ không mở ra với cậu đâu, chờ thương thế của ta khỏi hẳn, để ta mang cậu đi.” Diệp Húc ở trong phòng bệnh, làm bạn với Khoa Phụ Mão, hắn sửa sang lại thu hoạch trong ngọc lâu, từ trong tay Úc Khánh Sơn hắn đoạt được không chỉ có mấy trăm kiện vu bảo có chất lượng cực cao, đồng thời cũng chiếm được truyền thừa của Cửu Chuyển Nguyên Công cuốn thứ ba và thứ bốn. Úc Khánh Sơn chỉ tu luyện đến Tam Đan cảnh, lại có thể mang theo Nguyên công cuốn thứ bốn đi ra, hiển nhiên Tiểu Quang Minh Thánh Địa cực kỳ coi trọng người này, rất kỳ vọng vào hắn ta, cho rằng lần này hắn đi ra, chắc chắn có thể bước vào Tam Thai cảnh! “Úc Khánh Sơn đích xác ở lúc cuối cùng tu luyện đến Tam Thai cảnh, chẳng qua hắn vừa mới đột phá liền bị ta giết.” Ngoại trừ Cửu Chuyển Nguyên Công, Úc Khánh Sơn còn có những pháp môn tu luyện khác, trong đó có Thiên Đạo Kinh cấm pháp trấn giáo của Thiên Đạo Tông, trong đó liền có loại tế luyện chi pháp hùng mạnh cực kỳ Thiên Đạo Giáo Hóa Thiên. Còn có cấm pháp Nguyên Thủy Thánh Tông, Nguyên Thủy Ngọc Hư Kinh. Nhưng bất luận là Thiên Đạo Kinh hay Nguyên Thủy Ngọc Hư Kinh, Úc Khánh Sơn đều không có đạt được cấm pháp đầy đủ, đều chỉ là tàn thiên, chỉ có thể tu luyện đến Tam Đan cảnh Nguyên Đan kỳ liền không có tâm pháp tiếp sau nữa. “Hai môn cấm pháp chính đạo này mặc dù tốt, nhưng trừ Nguyên Thủy Ngọc Hư Kinh có chút giá trị tham khảo với ta ra, những thứ khác không hề có tác dụng mấy.” Diệp Húc thầm nghĩ. Đối với hai môn cấm pháp không hoàn chỉnh này, hắn cũng không định tu luyện. Tâm pháp mà hắn tu luyện đều là nhất mạch tướng thừa, tỷ như ban đầu trở thành vu sĩ, tu luyện Tiểu Chu Thiên Tinh Đấu Vi Trần cấm pháp, dắt Tiểu chu thiên tinh lực, Bồi Nguyên cố cơ, sau khi tu luyện Đại Chu Thiên Tinh Đấu Cấm Điển, dắt Đại chu thiên tinh lực, luyền thành chân nguyên. Hai loại cấm pháp này có quan hệ rõ ràng. Mà hắn Tam Đan cảnh liền bắt đầu tu luyện Di La Thiên Nguyên Thủy bảo quyển, không hề dùng chu thiên tinh lực đến tôi luyện tu vi, nhưng giữa Di La Thiên Nguyên Thủy bảo quyển và Đại Chu Thiên Tinh Đấu cấm điển cũng có mối liên hệ sâu đậm, cần dùng Đại Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ để tế luyện Tam Đan cảnh chi bảo của hắn, Di La Thiên Địa Tháp. Chỉ có môn cấm pháp Cửu Chuyển Nguyên Công này không ở trong hệ thống đó, nhưng hắn đã tu luyện từ khi còn nhở, phối hợp với Vạn Kiếp Vô Lượng Tâm Kinh, tu luyện lên cũng rất được. Mà Thiên Đạo Kinh thì cần học thuộc kinh điển Nho Vu, đầu tiên biến mình thành bậc thầy uyên thâm, sau đó tu luyện Thiên Đạo Kinh mới đạt được thành tựu, những kinh điển Úc Khánh Sơn cất giữ, đại đa số đều là giáo nghĩa của Nho Vu. Nghiên cứu thấu đáo những kinh nghĩa đó mất một khoảng thời gian quá dài, hơn nữa Diệp Húc cũng không định cải tà quy chính, biến mình thành một gã đại nho miệng toàn chi, hồ, giả, dã. Hắn lật Nguyên Thủy Ngọc Hư Kinh, dùng một kiện vu bảo và nguyên thần “nhìn”. Hắn cẩn thận xem, qua thật lâu sau mới khép ba cuốn kinh thư lại, thầm nghĩ: “Nguyên Thủy Ngọc Hư Kinh cùng Di La Thiên Nguyên Thủy bảo quyển có rất nhiều chỗ cùng loại, bất quá về tâm pháp Tam Đan cảnh, đã có chút khác biệt rất nhỏ. Loại khác biệt này, cũng giống như khác biệt giữa Tiểu Chu Thiên Tinh Đấu Vi Trần cấm pháp và Đại Chu Thiên Tinh Đấu cấm điển vậy.” Nguyên Thủy Ngọc Hư Kinh giống như bản đã giảm bớt của Di La Thiên Nguyên Thủy bảo quyển, tuy rằng cũng là một môn cấm pháp, nhưng luận uy lực, luận thành tựu thì còn xa mới sánh bằng Di La Thiên Nguyên Thủy bảo quyển. “Cấm pháp xem ra cũng có phân cao thấp, tỷ như tu luyện cấm pháp Tiểu Chu Thiên Tinh Đấu Vi Trần, trăm năm tu luyện đến Tam Thần cảnh, mà Đại Chu Thiên Tinh Đấu cấm điển nói không chừng chỉ cần mười năm, cũng là Tam Thần cảnh, vu sĩ tu luyện Tiểu Chu Thiên Tinh Đấu Vi Trần cấm pháp có thực lực chắc chắn sẽ không thể sánh bằng vu sĩ tu luyện Đại Chu Thiên Tinh Đấu cấm điển.” Diệp Húc nghĩ thông điểm này, trong lòng thấy thoải mái hơn, đặt Nguyên Thủy Ngọc Hư Kinh và Thiên Đạo Kinh sang một bên, đi “xem” những thu hoạch khác. Ở trong đại mạc Tây Hoang, hắn chỉ kịp thu hai tầng đầu của Quân thiên tiên pháp chín tầng của Úc Khánh Sơn, từ tầng thứ ba chưa phân giải xong kia, hư ảnh ngọc thủ Phật đà liền ép xuống. Hai tầng đầu của tiên tháp của Úc Khánh Sơn còn cất giữ rất nhiều linh mạch. Kẻ này quả thật đúng là con trời, số phận hưng thịnh, cất giữ rất nhiều linh mạch, dù là Diệp Húc cũng phải xấu hổ, tự thẹn không bằng. Linh mạch hắn ta có, không có cái nào là nhất giai linh mạch, phần lớn là nhị giai, có hơn bảy mươi điều, mà tam giai linh mạch thì có hơn tám điều, so với Diệp Húc còn phong phú hơn nhiều. Thậm chí, kẻ này còn cất giữ một điều linh mạch bích thanh, bị trấn áp trong một khẩu đại đỉnh. Tôn đại đỉnh này tên là Tam Tài Đỉnh, uy năng không kém Thiên Địa Hồng Lô mà Diệp Húc thu được trong Côn Luân Thánh Địa cổ, công dụng lớn nhất là trấn áp, điều linh mạch bích thanh sắc này bị nhốt vào trong đỉnh, vẫn bơi qua bơi lại. Linh khí mà nó chứa đựng cực kỳ khổng lồ, Diệp Húc có thể cảm nhận được, lượng linh khí đó phải tương đương với hơn trăm điều tam giai linh mạch! “Vận khí của kẻ này, quả thật tốt hơn ta không biết bao nhiêu lần.” Diệp Húc cảm thán một câu, yên tâm thoải mái thu tất cả linh mạch vào trong tầng thứ hai ngọc lâu của mình. Một luồng ý niệm của hắn giáng vào trong ngọc lâu tầng thứ nhất, gọi hắc hùng ra, trầm giọng nói: “Phách Thiên, lão gia cần một số lượng đan dược lớn, những linh dược ngàn năm lão gia thu trong Côn Luân Thánh Địa cổ này, ngươi cầm luyện đan hết đi. Có khẩu Thiên Địa Hồng Lô này, ngươi hẳn là có thể luyện ra linh đan mà Tam Đan cảnh cần chứ?” Hùng Bi sớm đã mơ ước vạn phần cái Thiên Địa Hồng Lô này, vội vàng cười nói: “Lão gia yên tâm, có cái lò lớn này, tuyệt đối có thể luyện chế ra đan dược thượng thừa, không lo lò bị nổ.” Diệp Húc gật đầu nói: “Tất cả dược tài trong ngọc lâu của ta cho ngươi dùng, nhưng linh dược ngàn năm dù sao cũng không có nhiều, nếu là nổ một lần, ta liền lột da ngươi.” Hùng Bi rùng mình một cái, liên tục gật đầu. Diệp Húc giao Thiên Địa Hồng Lô và rất nhiều linh dược ngàn năm cho nó, còn chưa rời khỏi ngọc lâu, đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ ầm lớn, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ngọn núi chỗ Hùng Bi ở dâng lên một luồng khói đen. “Nổ lò?” Diệp Húc sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, số lượng linh dược ngàn năm hắn có cũng không nhiều, chỉ có hơn bốn trăm gốc, lãng phí một gốc liền thiếu đi một gốc. “Lão gia, không phải nổ lò, không phải nổ lò!” Hùng Bi cuống quít xông lên trời cao, xua tay nói: “Tiểu Hùng đang kiểm tra hỏa lực của cái lò này, quả nhiên đủ mạnh!” Diệp Húc hừ một tiếng, rời khỏi ngọc lâu, chờ thương thế của Khoa Phụ Mão khỏi hẳn. Chỉ cần Khoa Phụ Mão khỏi, hắn liền có thể lập tức luyện chế cửu đỉnh, nếu đến lúc đó Hùng Bi luyện thành tất cả đan dược rồi, hắn rất nhanh liền có thể nâng cao cảnh giới, chữa khỏi đôi mắt. Trong ba ngày này, Đại vu y Khoa Phụ Minh Nguyệt lại đến vài lần, đổi dược cho Khoa Phụ Mão, tên đại hán khôi ngô này cuối cùng cũng khỏi hẳn, từ trong dược thùng nhảy ra, giãn gân giãn cốt. Diệp Húc không khỏi nhẹ nhàng thở ra, làm người mù ba ngày khiến hắn cực kỳ không thoải mái. “Diệp lão đệ, chúng ta đi, ta dẫn đệ đi xem Phù Tang Hoa!” Diệp Húc đi theo anh ta ra khỏi phòng bệnh, đi đến phía trước, cây Phù Tang to lớn không gì sánh được, cao không thể lường, quả thật giống như một thế giới độc lập, mỗi một cành cây đều to không thể tưởng tượng, không ít chậc cây bị người Khoa Phụ tộc mang đến từng ngọn núi lớn, thậm chí trên thân cây khổng lồ kia, còn có những con sông lớn đổ ra, từ trên cao ầm ầm lao xuống, chảy xung quanh thân cây. Gốc đại thụ này thô to đến tình cảnh không thể tin nổi, Khoa Phụ Mão thả người nhảy lên cao vài trăm thước, hạ xuống một chạc cây phía trên, Diệp Húc vốn định dùng sức nhảy lên, đột nhiên thất thanh cười nói: “Ta hồ đồ rồi, ta cũng không phải Khoa Phụ không thể bay, cần gì phải nhảy tới nhảy lui?” Hắn phóng người lên, vững vàng đi theo phía sau Khoa Phụ Mão, chỉ thấy Khoa Phụ Mão nhảy tới nhảy lui trên các cành cây thô to, không biết nhảy bao nhiêu lần, cuối cùng cũng dừng lại. Diệp Húc dừng ở bên người anh ta, thông qua vu bảo quan sát bốn phía, chỉ thấy trên nhánh cây Phù Tang này mọc ra những bông hoa màu tím lớn, những bông hoa đó cũng phải có hàng ngàn bông, nở ra rất đẹp, nhưng nhiệt độ cực cao, từ xa liền cảm giác được hơi nóng mênh mông kéo tới. “Phòng hoa trong hoa Phù Tang, là cây Phù Tang hấp thu Thái Dương Chân Hỏa và linh khí mênh mông cùng với địa khí, địa hỏa vô cùng thuần khiết, là nơi tốt nhất để luyện chế vu bảo, cũng là nơi tốt nhất để tu luyện Đại Càn Khôn Vu Đồ.” Khoa Phụ Mão mang Diệp Húc đi đến một đóa hoa lớn, nói: “Nhưng mà hoa Phù Tang cực kỳ quý báu, ngoại giới có không ít người định trộm hoa Phù Tang của tộc ta đi luyện chế vu bảo, bởi vậy tộc của ta phái rất nhiều cao thủ canh gác, thủ vệ sâm nghiêm, nếu người lạ tiến đến, chắc chắn tìm mọi cách tra hỏi!” Diệp Húc càng đi đến gần càng cảm thấy hoa Phù Tang thật lớn, đợi hắn đi đến trước mặt, chỉ thấy mỗi một bông hoa Phù Tang đều to tầm mười mẫu, che khuất “tầm mắt” của hắn. Trước mỗi một bông hoa Phù Tang đều có một gã Khoa Phụ bảo vệ, tránh cho bị người đánh cắp. Khoa Phụ canh giữ trước bông hoa này tuổi không nhỏ, chòm râu dày từ cằm ông ta thả xuống đến tận lòng bàn chân, vẫn còn có ba bốn thước nữa. Khoa Phụ này ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm Diệp Húc, mở miệng nói chuyện, thanh âm càng to hơn: “Tiểu Mão Mão, ngươi mang người lạ đến đây là có chuyện gì?” “Cửu thúc, vị này chính là bằng hữu của cháu, muốn mượn hoa Phù Tang để luyện chế vu bảo.” Khoa Phụ Mão cười nói. Ông già Khoa Phụ này nghiêng đầu liếc Diệp Húc một cái, Diệp Húc trong tâm thấp thỏm, đã thấy ông ta vung tay áo lên: “Vào đi!” Diệp Húc buồn bực vạn phần: “Ngay cả hỏi ta tên gì cũng không có, đây là kiểm tra chặt chẽ theo lời Hữu Tài huynh nói sao? Khoa Phụ tộc thật sự giống như cây Phù Tang, qua loa đại khái…” Khoa Phụ Mão đưa Diệp Húc vào trong hoa phòng trong bông hoa Phù Tang này, hướng lão già kia oán giận nói: “Cửu thúc, Tiểu Mão Mão là tên trước đây của cháu, giờ cháu trưởng thành rồi, thúc hẳn là nên gọi tên tự của cháu, Hữu Tài! Khoa Phụ Hữu Tài!” Lão già Khoa Phụ kia đánh một quyền thật mạnh lên ngực anh ta, cười ha ha nói: “Tiểu tử, trong lòng Cửu thúc ngươi mãi là Tiểu Mão Mão mặc khố kia…” Khoa Phụ Mão mặt khổ, kêu lên: “Cửu thúc, xương sường của cháu gãy, Minh Nguyệt tỷ mới chữa khỏi cho cháu, lại bị thúc đánh gãy rồi! Cháu còn phải về nằm bốn năm ngày mới khỏi được…” Diệp Húc đi vào trong hoa phòng, trước mắt đều là Thái Dương Chân Hỏa hừng hực, không ngờ so với Thái Dương Chân Hỏa hắn luyện còn tinh thuần hơn không biết bao nhiêu lần, trong lòng không khỏi vui vẻ: “Quả nhiên là thánh địa luyện bảo!”