[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 314 : Gây ra họa lớn

Ngày đăng: 20:14 17/09/19

Trong hoa phòng, bông hoa Phù Tang này đều to hơn mười mẫu, bên trong không chỉ có Thái Dương Chân Hỏa, còn có Địa linh khí và địa khí vô cùng nặng, đây là một cái rễ của cây Phù Tang đâm sâu vào trong lòng đất, rút địa khí và linh khí ra, dựng dực trong hoa Phù Tang. Cùng lúc đó, cành lá cây Phù Tang không ngừng hấp thu Thái Dương nguyên khí từ không trung, hóa loại tinh lực này thành Thái Dương Chân Hỏa, mỗi một bông hoa Phù Tang đều tương ứng với một lò lửa cực lớn. Khoa Phụ tộc tu luyện Đại Càn Khôn Vu Đồ Cấm Pháp, những thứ cần đều là linh khí, địa khí và Thái Dương Chân Hỏa, lấy linh khí tăng trưởng tu vi, lấy địa khí cường tráng thân thể, lấy Thái Dương Chân Hỏa tôi luyện thân thể. Bởi vậy xưng hoa Phù Tang là thánh địa luyện bảo tuyệt không khoa trương, trong hoa phòng chẳng những là thánh địa luyện bảo, đồng thời cũng là thánh địa tu luyện, một động phủ thật lớn, đồng thời cũng là thánh địa luyện đan. Diệp Húc không khỏi cảm thán sự thần kỳ huyền diệu của tạo vật, ai có thể nghĩ đến, một gốc đại thụ như vậy, bông hoa lớn như kia, lại có nhiều công dụng đến thế? “Xem ra tổ tiên Khoa Phụ tộc cướp đoạt cây Phù Tang của Đông Hoàng gia không phải là không có đạo lý, cây Phù Tang quả thật sinh trưởng vì bọn họ! Gốc Phù Tang cổ thụ này, rễ của nó chỉ sợ đã đâm sâu vào không biết bao nhiêu dặm trong lòng đất, gốc rễ rải rộng, bao phủ không biết bao nhiêu dặm, bản thân nó liền tương đương với một linh mạch vô cùng khổng lồ, khó trách Khoa Phụ tộc và Đông Hoàng gia giằng co nhiều năm như vậy mà vẫn trường thịnh như trước!” Hắn khoanh chân ngồi xuống, rời xa Thái Dương Chân Hỏa, Thái Dương Chân hỏa nơi đây so với chân hỏa hắn luyện chế còn nóng hơn không ít, dù là bản thân Diệp Húc cũng không thể đứng lâu trong hỏa. Hắn lấy ra hơn mười kiện vu bảo lấy được từ trong tay Úc Khánh Sơn, tế khởi ở bên trong Thái Dương Chân Hỏa, nung chảy những bảo vật đó. Vu bảo Úc Khánh Sơn thu giữ, mỗi thứ đều cực kỳ mạnh, không hề kém Lô Bồng, thậm chí có một số vu bảo cùng cấp với Kim Kiều, ngay cả hắn cũng không thể phát ra uy lực của vu bảo, chất lượng cao đến đáng sợ, chỉ có cường giả Tam Thần cảnh mới có thể hoàn toàn phát huy ra uy năng của những vu bảo đó. Nếu Diệp Húc dùng Thái Dương Chân Hỏa của bản thân, chưa chắc đã có thể đốt chảy những vu bảo đó ra, nhưng Thái Dương Chân Hỏa trong hoa phòng có nhiệt độ cực cao, dù là Kim Kiều cũng sẽ bị đốt chảy ra rất nhanh. Từng kiện vu bảo có uy năng hùng mạnh cực đoan bị thiêu hủy đi tất cả uy năng trong Thái Dương Chân Hỏa, trở thành tài liệu nguyên thủy nhất. Hủy đi nhiều vu bảo như vậy, Diệp Húc lại không thể không cảm thấy tiếc, giơ tay triệu hồi những tài liệu bị đốt ra, thầm nghĩ: “Đúc lại những vu bảo đó, luyện chế cửu đỉnh, chất lượng chắc chắn phải hơn cửu đỉnh trước đây gấp trăm lần! Nhưng mà, chỉ có Thái Dương Chân Hỏa cũng không thể hoàn toàn tẩy trừ tạp chất, ta còn cần Thái m Xích Huyết Thần Diễm liên tục rèn luyện nữa!” Hắn khẽ động tâm niệm, Thái m Xích Huyết Thần Diễm trào ra từ ngọc lâu trên đỉnh đầu, làm lạnh tài liệu nóng rực kia, lập tức lại mang đám tài liệu đó đưa vào trong chân hỏa, cứ như thế, tất cả tài liệu trở nên nguyên chất như một. Thái Dương Chân Hỏa trong hoa phòng Phù Tang so với của hắn còn tinh thuần hơn rất nhiều, tài liệu sau khi rèn luyện rồi cũng nguyên chất hơn trước, chất lượng được nâng cao trên diện rộng. “Nhất thần phân hóa, cửu đỉnh cửu nguyên!” Diệp Húc thẳng thân dựng lên, vận chuyển tâm pháp Hạ gia Trung Châu, đôi tay biến hóa khôn lường, đánh ra đủ loại ấn pháp phù văn dung nhập vào bên trong tài liệu, đem những tài liệu đó luyện thành chín khẩu đỉnh phôi. Hắn đồng thời rèn chín khẩu đại đỉnh, do có dư lực, lại lấy ra hơn mười kiện vu bảo, đưa vào trong Thái Dương Chân Hỏa, lặp đi lặp lại rèn luyện. Sau đó lấy tài liệu cheiets xuất ra, đưa tất cả đánh vào trong đỉnh, khiến cửu đỉnh thành hình. “Đáng tiếc, chín con Hỏa giao long ta thu được kia đã bị cao thủ Tiểu Quang Minh Thánh Địa ở trong đại mạc Tây Hoang triệu tập ngọc thủ Phật đà đánh chấn vỡ chết hết, nếu không luyện chế chín khẩu đại đỉnh này sẽ dễ hơn một ít.” Hắn làm tan ước chừng hơn trăm kiện tài liệu mới hoàn toàn tạo ra cửu đỉnh. Nếu là có người khác ở đó, nhìn hắn phá hủy nhiều bảo vật Tam Thần cảnh như thế chỉ để luyện chế ra chín khẩu đan đỉnh Tam Đan cảnh, chắc chắn sẽ phải lắc đầu liên tục, ngoài miệng dù không nói gì nhưng trong lòng cũng sẽ mắng to kẻ phá gia chi tử. Qua thật lâu sau, cửu đỉnh cuối cùng hoàn toàn định hình, thậm chí cả Thái Duwong Chân Hỏa trong hoa Phù Tang cũng không thể đốt chảy, chỉ thấy cửu đỉnh ầm ầm rơi xuống đất, rơi vào trong Thái Dương Chân Hỏa, làm cho bông hoa Phù tang này rung lên dữ dội. Này cũng là vì, cửu đỉnh dung nhập nhiều tài liệu như vậy, chỉ một khẩu đại đỉnh thôi trọng lượng đã vượt qua thường nhân có thể tưởng tượng, so với Kim Kiều Diệp Húc đoạt được kia còn nặng hơn mười lần! Bởi vậy, mặc dù là bản thân Diệp Húc cũng không thể chống đỡ cửu đỉnh, để cho chúng nó lơ lửng trong không trung. “Một khẩu đại đỉnh này của ta có thể đè chết Yến Công Thượng! Nhưng ta luyện quá thuận tay mà quên chín khẩu đại đỉnh này nặng như thế, quan trọng nhất là, ta có thể tế chúng nó lên được hay không đây...” Diệp Húc sắc mặt có chút phát khổ, hắn chỉ lo luyện chế cửu đỉnh, không nghĩ tới làm cho đại đỉnh nặng kinh người, ngay cả chính hắn cũng không tế khởi được. Hắn khẽ động tâm niệm, chín con sông chân nguyên từ trong ngọc lâu lao ra, dừng ở trên cửu đỉnh, chân nguyên không hề bị mất đi. Diệp Húc thử nghiệm mãi, vẫn không thể tế khởi đại đỉnh, không khỏi có chút chán nản. “Đã luyện chế cửu đỉnh rồi, tranh thủ đem tinh phiên cùng Di La Thiên Địa Tháp cũng luyện chế luôn!” Hắn đem vu bảo và tài liệu đoạt được từ trong tay Úc Khánh Sơn, cùng với Kim Kiều và Linh Phủ của Ngụy Hiên đưa hết vào trong Thái Dương Chân Hỏa. Tinh phiên mà Đại Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ cần hắn đã luyện chế ra hơn một trăm chín mươi chín mặt, còn cần một trăm sáu mươi sáu mặt nữa. Diệp Húc tốn thời gian ba ngày liền luyện chế xong tất cả tinh phiên, nhốt đánh tất cả vào trong trận đồ, sau đó đi luyện chế Di La Thiên Địa Tháp. Tài liệu mà Di La Thiên Địa Tháp cần còn nhiều hơn cả cửu đỉnh, tòa tháp này giống chính mà không phải chính, như tà mà không phải tà, chất chứa tri thức bao hàm chính ma yêu tam đạo, luyện chế lên rồi, so với cửu đỉnh phức tạp hơn không biết bao nhiêu! Độ khó của luyện chế cũng cao hơn cửu đỉnh không biết bao nhiêu lần! Nó cùng với hơn trăm vạn trận pháp, phù văn, hoa văn khác nhau, phải biết rằng những trận pháp phù văn hoa văn đó, Diệp Húc mất gần một tháng, mà hoàn thành hình thức ban đầu của Di La Thiên Địa Tháp thì hắn lại mất gần hai tháng. Vì luyện chế một kiện vu bảo mất đi ba tháng, loại chuyện này Diệp Húc vẫn là lần đầu tiên làm. Thân hình hắn rung lên, Đại Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ thoát thân mà ra, bay vào trong bảo tháp, chỉ thấy Chu Thiên Tinh Đấu long lanh hiện ra phía trên bảo tháp, giống như một vũ trụ thu nhỏ, từ từ lưu chuyển. Di La Thiên Địa Tháp sau khi thành hình lơ lửng giữa không trong, cũng không có rơi xuống, mà là dựa vào uy năng bản thân khiến cho mình lơ lửng. Tòa bảo tháp này toàn thân vàng óng, chỉ có ba tầng, tuy rằng không cao, nhưng hiển ra hơi thở cổ xưa, dường như ẩn chứa chí lý của thiên địa, làm cho người ta có một cảm giác mênh mông mờ mịt, trọng lượng của nó hơn hẳn cửu đỉnh mà Diệp Húc lại có thể dễ dàng tế khởi! Vù! Trong hoa phòng trong hoa Phù tang, vô số Thái Dương Chân Hỏa ùn ùn kéo đến, bị tòa bảo tháp mới định hình này hút lên, ào ào tuôn vào trong thân tháp. Không chỉ có Thái Dương Chân Hỏa, thậm chí cả địa khí, linh khí hoa Phù Tang cung ứng cũng bị tòa bảo tháp này hút hết đi! Di La Thiên Địa Tháp như một con Thao Thiết tham ăn, điên cuồng hút đi các loại linh lực trong hoa Phù Tang, vài cái hô hấp qua, liền hút sạch cả chân hỏa, linh khí và địa khí. Bảo tháp vẫn chưa dừng lại, bắt đầu từ trong thân cây Phù Tang, hấp thu những chân hỏa linh khí địa khí trong những bông hoa Phù Tang khác! Diệp Húc trố mắt ra nìn, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng la hét ầm ĩ, vội vàng đi ra khỏi bông hoa Phù Tang này, tế khởi một kiện vu bảo, xuyên qua vu bảo và nguyên thần nhìn, chỉ thấy bông hoa Phù Tang này héo rũ điêu linh, hoa phòng dần dần thu lại. “Không xong, gây họa rồi!” Hắn trong lòng không khỏi máy động. Hoa Phù Tang với Khoa Phụ mà nói có ý nghĩa cực kỳ đặc biệt, không chỉ là tượng trưng cho Khoa Phụ tộc, hơn nữa còn là thánh địa tu luyện, thánh địa luyện bảo và là thánh địa luyện đan! Một bông hoa Phù Tang bị hủy đi trong tay hắn, có thể nghĩ đến Khoa Phụ tộc sẽ đau xót như nào! Cửu thúc của Khoa Phụ Mão ngơ ngác đứng ỏ ngoài hoa phòng, nhìn về phía xa xa, lẩm bẩm nói: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Diệp Húc cũng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên cây Phù Tang, từng bông hoa lấy tốc độ mắt thường có thể thấy héo rũ tàn lụi đi! Không ít tộc nhân Khoa Phụ đang tu luyện hoặc luyện bảo đều từ trong hoa phòng lao ra, ngơ ngác nhìn hết thảy. “Không xong, gây họa lớn rồi…” Diệp Húc hoàn toàn không biết nói gì, hắn vốn tưởng rằng chỉ hủy đi một bông hoa Phù Tang rồi, không nghĩ tới Di La Thiên Địa Tháp lại ăn nhiều vậy, hút đi quá nhiều Thái Dương Chân Hỏa, địa khí và linh khí, trong nháy mắt liền có gần trăm bông Phù Tang bị hút cho héo rũ ra! Này tương đương với hủy đi gần một trăm tòa thánh địa của Khoa Phụ tộc! Hơn nữa, Di La Thiên Địa Tháp còn đang không ngừng hút đi tinh hoa của các bông khác, tòa tháp này khẩu vị thật lớn, năng lực cắn nuốt kinh người, chỉ thấy từng bông hoa điêu tàn đi, không ngừng lan tràn ra xa xa. “Dù bán ta đi, cũng không đền nổi…” Diệp Húc vẻ mặt đau khổ, thật lâu không nói gì. Qua thật lâu sau, Di La Thiên Địa Tháp cuối cùng cũng ngừng cắn nuốt, hoa quang chợt lóe, hạ xuống trên đỉnh đầu Diệp Húc, đối diện ngọc lâu của hắn, nhìn có vẻ thú vị. Tòa bảo tháp này hình dạng giống hệt như Mân thiên kim tháp ba tầng mà vu sĩ đạt được thiên đạo truyền thừa ban thưởng xuống, người không biết còn tưởng rằng Diệp Húc đạt được chính đạo truyền thừa, trở thành vu sĩ chính đạo. Nhưng Diệp Húc lại không hề vui vẻ chút nào, trong lòng hắn chỉ có một câu: “Bà nội nó, gây họa rồi, hy vọng đám Khoa Phụ không biết là ta làm…” Cửu thúc Khoa Phụ Mão ho khan một tiếng, cao giọng nói: “Chư vị, mau mau hỏi cây Phù Tang, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?” Một đám Khoa Phụ cong mông, dán lỗ tai lên thân cây cẩn thận lắng nghe, Diệp Húc cũng nghiêng tai lắng nghe, chỉ nghe thấy bên trong thân cây truyền đến tiếng ong ong vang, giống như một sinh linh đang nói một thứ ngôn ngữ kỳ lạ, cáo trạng với đám Khoa Phụ, chỉ có điều là hắn nghe không hiểu mà thôi. Đợi khi hắn đứng thẳng dậy rồi, chỉ thấy một đám Khoa Phụ vây hắn lại, sắc mặt đen giống như bị cháy sém. “Phù Tang nói, chính là tiểu tử này luyện chế vu bảo làm hoa của chúng ta héo rũ!” “Bắt hắn bồi thường!” “Dẫn hắn đi gặp tộc trưởng!” “Chôn hắn dưới gốc cây làm phân bón đi!” … Đám Khoa Phụ châu đầu ghé tai nghị luận. Cửu thúc của Khoa Phụ Mão ho khan một tiếng, cao giọng nói: “Chư vị, vị tiểu ca này là bằng hữu của Tiểu Mão Mão, mượn hoa Phù Tang của chúng ta để luyện chế vu bảo, ta đã cho cậu ta có thể luyện bảo trong hoa phòng!” “Hóa ra là bằng hữu của Tiểu Mão Mão…” Nhiều Khoa Phụ im lặng một lát, xoay người rời đi, cười nói: “Nếu là bằng hữu thì thôi, dù sao qua không lâu nữa hoa Phù Tang sẽ khôi phục nguyên khí, tự mở.” Diệp Húc đứng tại chỗ, không nhịn được nói: “Cửu thúc, tôi rút hết nguyên khí trong hoa Phù Tang của các ông, chẳng lẽ các ông không trách phạt sao?” Vị Khoa Phụ già này nghi hoặc nói: “Khoa Phụ vì sao phải trách phạt bằng hữu của Khoa Phụ?”