[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ
Chương 677 : Bắt nạt ngươi
Ngày đăng: 20:18 17/09/19
Lời này vừa dứt, đột nhiên bầu trời trở nên sáng ngời, từng ngôi sao từ chỗ xa xôi lướt đến. Ánh sao càng lúc càng lớn, càng lúc càng chói mắt, ngay cả ánh sáng mặt trời đều bị che khuất!
Ánh sao cách Thiên Yêu cung càng ngày càng gần, có thể nhìn thấy đó là một tòa Chu Thiên Tinh Đấu đại trận và Tinh Hà Trụ Quang đại trận, rộng lớn ngàn dặm, trông thật đồ sộ.
Chu Thiên Tinh Đấu cùng một ngân hà đột nhiên dừng lại, lơ lửng trên bầu trời Thiên Yêu cung. Một vị cổ thần với hình dạng kỳ quái khoanh chân ngồi trên những ngôi sao kia, đúng là Chu Thiên Tinh Quân.
Hai lão già bay ra từ trong hai tòa đại trận này, cất cao giọng nói: “Yêu chủ, Tinh Đế có lời mời!”
“Đặng Lâm, Đinh Dần? Hai vị Nhân Hoàng của Chu Thiên Tinh Cung?”
Yêu chủ nao nao, bỏ qua ý định thử độ sâu cạn của thực lực Diệp Húc, thầm nghĩ: “Nghe nói Tinh Đế muốn tụ tập tất cả thánh địa chính ma yêu ba đạo cùng một chỗ để tạo thành liên minh cùng đối kháng với hậu nhân của Đế Khốc Thần Vương. Chẳng lẽ y phái Đặng Lâm và Đinh Dần tới là vì việc này?”
Hắn cùng với Diệp Húc chỉ là tranh khí phách, nhưng Tinh Đế mưu đồ rất lớn, định hợp tất cả thánh địa lại làm một mà y thì trở thành lãnh tụ của các đại thánh địa kia, dã tâm to lớn không hề thua kém cái gọi là con cháu của Đế Khốc Thần Vương!
“Tiểu tử, ta sẽ tính sổ với ngươi sau!”
Yêu chủ lập tức nhẹ nhàng bay đi, nghênh đón Đặng Lâm và Đinh Dần, thản nhiên nói: “Ngươi ở lại nơi này trước, đừng có đi loạn lung tung, cần phải biết yếu không thể địch được mạnh. Hôm nay con gái của ta ngươi dù muốn hay không thì cũng phải cưới!”
Diệp Húc ở sau lưng ông ta đột nhiên cười nói: “Thưa nhạc phụ, hiện giờ cánh tay con rể đã đủ to đủ cường tráng, hẳn là có thể vắt qua đùi rồi.”
Yêu chủ hơi lảo đảo một cái, quay đầu lại trợn mắt nhìn thì thấy Diệp Húc đang giơ tay quan sát, sau đó vừa lòng gật đầu, hiển nhiên là hắn cho rằng cánh tay mình đã đủ tráng kiện, có thể vắt qua đùi.
“Khốn kiếp…”
Yêu chủ nghiến răng nghiến lợi, lòng càng thêm căm tức. Hắn vung tay áo lên, vô số vu bảo ào ào bay ra từ trong tay áo hắn, rơi vào trong hoa viên hẻo lánh này, lập tức từng đạo trận vân xuất ra, chỉ một thoáng tầng tầng lớp lớp cấm chế trải rộng ra toàn bộ hậu hoa viên!
Hắn hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Ta bày ra Hãm Không đại cấm ở nơi đây, nếu ngươi có thể phá nó trong một cảnh giờ thì bảy viên ngọc quý trên tay ta kia tùy ngươi lựa chọn!”
Trước mặt Diệp Húc đột nhiên biến đổi, hậu hoa viên rực rỡ sắc màu đã biến mất, thay vào đó là một mảng núi cao nguy nga rộng lớn, vô tận sát khí nồng đậm như súp phóng lên cao, dường như hắn chỉ cần khẽ động là sẽ xúc động đến Hãm Không đại cấm ở nơi đây, lâm vào hiểm cảnh!
Yêu chủ vốn nổi danh thông thái về cấm pháp, là đệ nhất cấm pháp đại tông sư mà các đại thánh địa công nhận. Hắn tùy tay bày ra cấm chế, bất cứ vị Thánh chủ nào cũng không dám khinh thường.
“Những cấm chế đó, một cái ta cũng không nhận ra…”
Diệp Húc chớp chớp mắt, hoàn toàn mù tịt với cấm chế, Yêu chủ nhất định là biết điểm này nên mới để lại Hãm Không cấm, cố ý làm khó hắn.
“Nhưng ta lại biết cách phá cấm! Kiến Mộc thần trượng, lên!”
Oành!
Hắn tế Kiến Mộc thần trượng lên, quét tới một trượng, lập tức hàng nghìn hàng vạn dãy núi đều vỡ nát. Sau đó hắn lại cầm thanh trượng, triển khai thanh hà trông như một chiếc ô màu xanh, đẩy ra những đạo cấm chế trận vân không hoàn chỉnh, dễ dàng đi ra khỏi hậu hoa viên này.
“Kỳ thật phá cấm cũng không rắc rối lắm.”
Diệp Húc tay cầm ô, mỉm cười nói: “Tay ta đã đủ thô đủ cường tráng, nhạc phụ, ngài thấy sao?”
Cấm chế mà yêu chủ bày ra tuy có uy năng mạnh nhưng không đến mức có thể giết chết được Thánh chủ, nếu không hắn ta đã sớm vô địch thiên hạ.
Đã không có uy lực giết chết Thánh chủ thì Diệp Húc có thể phá cấm. Phương thức phá cấm của hắn đương nhiên không phải là hiểu rõ cấu tạo Hãm Không đại cấm, mà là dùng bạo lực phá cấm, lấy thủ đoạn cuồng bạo đánh cho mảnh cấm chế này nổ tan tành!
Lúc này Yêu chủ chưa đi xa, nghe thấy thế sắc mặt tối sầm lại. Hắn biết không ổn nên vội quay đầu nhìn, đã thấy hậu hoa viên của Thiên Yêu cung kia đã thành một đống hỗn độn, hậu hoa viên mà hắn cực khổ gieo trồng đã bị một trượng của Diệp Húc phá sạch.
Diệp Húc nhanh chóng đuổi theo hắn, cười nói: “Thưa nhạc phụ đại nhân, giờ coi như con rể đã qua cửa rồi sao? Có phải con rể muốn cưới ai là có thể cưới người đó?”
“Tiểu tử thối…”
Yêu chủ khẽ lắc đầu, nhìn hậu hoa viên hoang tàn kia mà cảm thấy đau lòng, nhưng thực lực của Diệp Húc cũng khiến hắn khiếp sợ, chỉ sợ chính mình cũng không thể giữ Diệp Húc được.
“Chỉ có dùng cấm bảo thì mới có thể lưu hắn lại sao? Nhưng tiểu tử này vừa nói, nếu hắn muốn đi thì trừ Vu Hoàng, ai cũng không thể giữ hắn lại. Chẳng lẽ thủ đoạn vừa rồi cũng không phải toàn bộ thực lực của hắn?”
Hắn thật muốn xem toàn bộ thực lực của Diệp Húc là như thế nào, nhưng lúc này sứ giả của Tinh Đế đã đến, hắn không rảnh đọ sức một trận với Diệp Húc, vội cất bước trở về Hi Hoàng điện.
“Tiểu tử ngươi tu vi không tệ, mau đi theo ta.” Hắn phẩy tay áo, đi trước một bước.
Diệp Húc theo hắn đi vào trong Hi Hoàng điện, chỉ thấy hai vị Nhân Hoàng Chu Thiên Tinh Cung đã chờ ở trong điện, có các vị trùm sò Thiên Yêu cung đón tiếp.
“Yêu chủ sư huynh, Tinh Đế phái hai người chúng ta đến là để đặc biệt mời Yêu chủ đi gặp mặt, cùng thương thảo kế sách đối phó con cháu Đế Khốc Thần Vương.”
Đặng Lâm đưa thiệp mời lên, cười nói: “Đại hội lần này chính là chuyện quan trọng chưa từng có trong thế giới Vu Hoang ta, tất cả các thánh địa đều tham gia, mong rằng lúc đó Yêu chủ cũng nể mặt mà đến.”
Yêu chủ nhận lấy thiệp mời, tùy tiện liếc qua một chút, không tỏ ý kiến mà nhìn về phía Diệp Húc, cười nói: “Ngươi thấy thế nào?”
“Đương nhiên là phải đi rồi.”
Diệp Húc cười nói: “Nếu không đi thì chẳng phải là bị cô lập ở bên ngoài, khiến cho Tinh Đế thuận lợi trở thành minh chủ sao? Tinh Đế mưu đồ quá lớn, nếu y trở thành minh chủ thì có khi còn nguy hại hơn cả con nối dòng của Đế Khốc Thần Vương, sao có thể để người như thế trở thành minh chủ được?”
“Vị huynh đài này là?” Trong mắt Đinh Dần hiện lên một đạo sát khí, hắn nhìn thẳng Diệp Húc, nhỏ nhẹ hỏi.
Diệp Húc theo lễ nghĩa thi lễ với hai người, cười nói: “Tại hạ họ Diệp tên Húc, tự Thiếu Bảo, kính chào Đinh huynh, Đặng huynh.”
“Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo?”
Đặng Lâm và Đinh Dần ngẩn ra, sát khí hiện ra trong mắt.
Đinh Dần cười lạnh với một bộ mặt thật âm trầm: “Hóa ra ngươi chính là Diệp Thiếu Bảo, rất tốt! Ngươi liên tục giết đệ tử Chu Thiên Tinh Cung ta, ngay cả thiếu chủ Thạch Tinh Vân cũng bị ngươi đánh nát ngọc lâu, lại ở biển Oan Hồn gài bẫy hơn mười vị cao thủ Tinh Cung ta!”
Đặng Lâm tiến lên phía trước một bước, thản nhiên nói: “Đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến tay lại chẳng tốn thời gian. Yêu chủ, kẻ này có mối thù sâu nặng với Chu Thiên Tinh Cung ta. Từ trên xuống dưới Chu Thiên Tinh Cung đều muốn ăn gan uống máu kẻ này, kính xin yêu chủ bán mặt mũi cho Tinh Cung ta, để hai người bọn ta diệt trừ tên sâu mọt cho thế giới Vu Hoang!”
Đinh Dần đằng đằng sát khí nói: “Yêu chủ nên biết thực lực của Chu Thiên Tinh Cung ta, mà Tinh Đế lại là đệ nhất nhân thế giới Vu Hoang này. Lần này Tinh Đế xuất quan đã vô cùng gần cảnh giới Vu Hoàng, dù là Ứng Tông Đạo cũng không phải là đối thủ của ngài ấy! Kính xin Yêu chủ hãy để cho hai người chúng ta diệt trừ nghiệp chướng này, toàn thể Tinh Cung ta rất cảm kích!”
Lời gã vừa nói ra không thể nghi ngờ là lấy Chu Thiên Tinh Cung ra đe dọa Thiên Yêu cung. Đám lão yêu quái Thiên Yêu cung kia trước giờ luôn kiệt ngạo bất tuân, coi trời bằng vung, nghe thấy vậy ai nấy cũng đều giận dữ.
Một gã lão yêu quái có cái trán nổi lên cao cao cười ha ha một tiếng nghe thật dữ tợn rồi nói: “Khốn kiếp! Ngươi có biết Diệp Thiếu Bảo là ai không? Hắn chính là con rể Thiên Yêu cung ta! Ngay cả chàng rể của Thiên Yêu cung mà ngươi cũng muốn giết, ngươi chán sống hay sao?”
“Chu Thiên Tinh Cung thì sao, Tinh Đế thì thế nào? Chọc giận chúng ta, chúng ta sẽ đánh đến Tinh Cung, diệt cả nhà ngươi!”
“Muốn giết cô gia của Yêu cung ta thì hãy bước qua xác ta đã!”
…
Sắc mặt Đặng Lâm và Đinh Dần biến đổi, Đặng Lâm cười lạnh nói: “Yêu chủ, chẳng lẽ Thiên Yêu cung muốn đối nghịch với Tinh Cung ta? Mong Yêu chủ hãy suy nghĩ cho kỹ!”
Yêu chủ cười ha ha, liếc Diệp Húc một cái rồi nhàn nhạt nói: “Hai vị cứ ra tay đi, cứ việc giáo huấn tên tiểu tử này một chút. Ngay cả ta nhìn hắn cũng thấy không thuận mắt, đã sớm muốn đánh cho hắn một trận rồi.”
Hắn cười như không cười, trong lòng có phần đắc ý. Hắn vẫn rất muốn biết thực lực chân chính của Diệp Húc nhưng lại không rảnh ra tay, cũng sợ làm hỏng đi hòa khí giữa cha vợ con rể, lúc này mượn tay hai người Đặng Lâm và Đinh Dần kia cũng có thể khiến hắn nhìn ra được thực lực chân chính của Diệp Húc.
“Đặng Lâm và Đinh Dần đều là Nhân Hoàng, là cường giả đã tu luyện tới trung kỳ, đặt ở thế giới Vu Hoang này cũng là cao thủ ở cấp bậc hiếm thấy. Lấy thực lực và thủ đoạn của hai người bọn họ thì tất có thể làm cho tên tiểu tử kia mang hết vốn liếng ra chống cự.”
Ánh mắt hắn chớp động, thầm nghĩ: “Nhưng hai tên Đặng Lâm và Đinh Dần này muốn giết con rể ta cũng là không có khả năng, có ta ở đây, cho dù Tinh Đế có tự mình đến, muốn giết người trước mặt ta cũng phải suy nghĩ cho kỹ. Cùng lắm thì lúc đó bắt hai tên này lại để cho tên tiểu tử kia trút giận là được…”
“Đa tạ Yêu chủ đã thành toàn!”
Đặng Lâm nhìn về phía Diệp Húc, bộ mặt càng thêm âm trầm, lạnh lùng nói: “Diệp Thiếu Bảo, ngươi liên tục bắt nạt những đệ tử có tu vi yếu kém trong Tinh Cung ta, giờ Đặng mỗ cũng bắt nạt lại ngươi, cho ngươi biết cái gì gọi là trời cao đất rộng!”
Vù!
Đại Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ của gã bay tới, ầm ầm tiến vào trong cơ thể. Pháp lực của ba trăm sáu mươi lăm tôn thiên địa pháp tướng tuôn vào trong cơ thể khiến khí thế gã tăng vọt, khủng bố đến cực điểm, cho mọi người ở trong Hi Hoàng điện một cảm giác bấp bênh.
Đây là hơi thở của bá chủ Nhân Hoàng trung kỳ, cuồng bạo bá đạo, bóp méo hư không, chỉ hơi thở thôi đã có thể khiến hư không sụp đổ!
“Bắt nạt ta?”
Diệp Húc lộ ra vẻ kinh ngạc, cũng chẳng hề để ý đến khí thế của Đặng Lâm, hắn thất thanh cười nói: “Rất nhiều người tự nhận là có thể bắt nạt ta đều bị ta giết.”
Hắn một mình đứng ở nơi đó, nhàn nhạt nói: “Lần trước Diệp mỗ ra tay giết Thái Thượng trưởng lão Đông Hoàng Phủ Tung của Thái Dương Thần Cung, lão ta đã bị ta luyện hóa thành tro. Trước đó, ta đại chiến một trận với đại tướng Quy Thiên Thư thuộc hạ của con nối dòng của Đế Khốc Thần Vương, đánh cho Quy Thiên Thư bị thua phải rút lui, vứt bỏ cả nửa cái mạng. Mà trước Quy Thiên Thư, ta tiêu diệt đi gia chủ Đông Hoàng thế gia, Đông Hoàng Việt, từ trong tay y giành được một món cấm bảo bán thành phẩm.”
Diệp Húc thản nhiên nói: “Đại khái là do con nối dòng của Đế Khốc Thần Vương và Đông Hoàng gia kia không muốn tuyên dương chiến tích cho ta nên người ngoài mới không biết mà thôi.”
Hắn tiến lên một bước, mỉm cười nói: “Đặng Lâm, Đinh Dần, giờ các ngươi còn dám nói muốn bắt nạt ta không?”
Chuyện mà hắn nói ra ngay cả Yêu chủ cũng chưa từng nghe nói đến, không biết nguyên nhân vì sao, nhưng Yêu chủ biết, Diệp Húc hoàn toàn không nói dối, vì quả thật không lâu trước có tin truyền đến, gia chủ Đông Hoàng thế gia đã mất, không ngờ chính là Diệp Húc đã hạ thủ!
“Hai vị, đổi lại là ta bắt nạt hai ngươi có khi còn đúng hơn ấy chứ!”