[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 678 : Biếm làm con kiến

Ngày đăng: 20:18 17/09/19

Đặng Lâm và Đinh Dần cả kinh trong lòng, những người mà Diệp Húc nói dều là Nhân Hoàng đỉnh phong, thậm chí có hai vị còn là cường giả cấp Thánh chủ. Đông Hoàng thế gia tuy sinh sống ở Lương Phường đại lục vùng hải ngoại xa xôi, nhưng thực lực mạnh mà bối cảnh thâm hậu, Đông Hoàng Việt thân là gia chủ lại nắm giữ hai món cấm bảo là Hạo Thiên kính và Hạo Thiên chuông, thực lực cực kỳ hùng mạnh. Thái thượng trưởng lão Thái Dương Thần Cung Đông Hoàng Phủ Tung kia tuy không phải Thánh chủ nhưng cũng là Nhân Hoàng đỉnh phong, nếu người này mà nắm cấm bảo trong tay thì cũng là một nhân vật cấp Thánh chủ! Quy Thiên Thư chính là cường giả Thiên giới nổi bật trong thời gian gần đây. Y dẫn dắt đám yêu ma Thiên giới đi chinh phạt khắp nơi, chinh phục hết tất cả các môn phái chính ma yêu lớn nhỏ, ngay cả vài thánh đại ngoài hải ngoại cũng bị y đánh bại, phải đầu nhập vào con nối dòng của Đế Khốc Thần Vương. Người này có sức chiến đấu rất mạnh, tu luyện cấm pháp cấp Thánh Hoàng của Thiên giới, lại nắm trong tay một món cấm bảo bán thành phẩm là Tam Thánh Điện, ở trong các Thánh chủ thì thực lực của y không hề kém. Không chỉ như vậy, hai tên Đinh Dần cùng Đặng Lâm nghe nói Đông Hoàng Việt thân tử đạo tiêu, Đông Hoàng thế gia ở Thang Cốc kia ra lệnh bắt buộc tất cả các quốc gia trên đại lục Lương Phường phải phát tang. Lại thêm cường giả Thiên giới Quy Thiên Thư trước đó không lâu đi chinh phạt khắp nơi mà nửa năm gần đây lại rất im lặng, không chút động tĩnh. Chỉ có Đông Hoàng Phủ Tung kia bởi vì luôn ở trong Thái Dương Thần Cung không ra ngoài bao giờ nên không ai hay tin về lão. Nhưng Diệp Húc nói hắn đem ba người này đánh trọng thương một giết chết hai, khiến cho bọn họ không thể nào tin tưởng nổi! Không chỉ hai người bọn họ không tin, ngay cả đám lão yêu quái Thiên Yêu cung kia cũng không tin. Ba người mà Diệp Húc nói tới kia đều là Nhân Hoàng đỉnh phong, thậm chí còn có hai vị Thánh chủ, chỉ có bá chủ cùng cấp Thánh chủ thì mới có thể giao thủ cùng ba người này, mà nếu muốn đánh trọng thương hoặc giết chết ba người bọn họ, không có thần thông thông thiên triệt địa thì không thể nào làm được! Tuy nhiên giữa các Thánh chủ cũng có chênh lệch thực lực cực lớn, nhưng có thể đánh chết ba người này thì tất là kẻ tài giỏi. Mà Diệp Húc là ai? Tuy mấy năm gần đây Diệp Húc khá nổi bật, nhiều lần sát phạt chiến đấu với những chiến tích kinh người, nhưng những trận chiến được truyền lưu gần đây của Diệp Húc, ngoài trông thoát khỏi Nhân Hoàng của Đại Tần là Đại tướng quốc Lã Xuân Thu, chính là ở trong Thang Hoàng lăng với chỉ một chiêu giết chết cường giả Hạ gia Tam Bất Diệt cảnh đỉnh phong, trốn thoát khỏi tay thánh chủ Hạ gia. Còn một chuyện khác chính là chạy thoát từ tay quốc chủ Đại Đường Lý Long Xương, ngoài những chuyện đó ra thì chưa có chiến tích nào. Bởi vậy Diệp Húc nói chính hắn giết Đông Hoàng Việt và Đông Hoàng Phủ Tung, lại đánh trọng thương Quy Thiên Thư khiến cho người ta rất khó tin phục. “Diệp Thiếu Bảo, ngươi khoác lác tới tận trời rồi đấy!” Đặng Lâm cười ha ha, từng tiếng chấn cho đám cao thủ Thiên Yêu cung đầu váng mắt hoa. Gã là bá chủ Nhân Hoàng trung kỳ, tiếng cười của gã có thể chấn vỡ núi sông, thậm chí một tiếng rống to có thể đánh cho lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh đã tu thành thiên địa pháp tướng bất diệt dập nát! “Đừng có thiếp vàng lên mặt mình nữa. Đông Hoàng Việt kia tuổi tác đã cao, thọ nguyên hao hết, mà Đông Hoàng Phủ Tung tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, chắc cũng là nguyên nhân này…” Gã cười lạnh nói: “Về phần tên ma đầu Thiên giới Quy Thiên Thư kia chẳng phải là nghe tin Tinh Đế Chu Thiên Tinh Cung ta xuất quan tạo lập liên minh, sợ quá nên co đầu rụt cổ vào thôi…” “Đúng vậy, một tên tiểu bối vo danh như ngươi ỷ vào kỳ ngộ là cho mình có thể khoác lác chuyện giết hại Thánh chủ sao?” Đinh Dần cười lạnh: “Ta chỉ cần hắt hơi một cái là có thể hắt chết hơi rồi!” “Bắt nạt chúng ta ư, ta lại muốn xem xem, ngươi bắt nạt hai vị bá chủ đã tu luyện đến Nhân Hoàng trung kỳ như thế nào!” Hai người này đồng thời hét to khiến cho núi lở sông nứt, trời đất sụp đổ, rất nhiều đại yêu Thiên Yêu cung đều biến sắc mặt. Hai vị bá chủ Nhân Hoàng trung kỳ cùng quát to chỉ sợ có thể đem đám đầu sỏ Thiên Yêu cung này chấn chết hơn nửa! Yêu chủ khẽ hừ một tiếng, chỉ thấy trận vân trong Hi Hoàng điện di động, liên kết tạo thành một đám cấm chế bảo vệ mọi người, tránh cho bọn họ bị tiếng quát của Đinh Dần và Đặng Lâm tấn công. Nhưng hắn cũng muốn biết bản lĩnh chân chính của Diệp Húc nên đám cấm chế đó chỉ không bao phủ một mình Diệp Húc. Hai tiếng hét lớn này chủ yếu công kích Diệp Húc, khiến cho hư không xung quanh Diệp Húc rầm rầm vỡ nát, hóa thành hư vô hỗn độn, cho dù là một vị Nhân Hoàng sơ kỳ đứng ở đây cũng sẽ bị tiếng quát của hai người kia chấn thương! Diệp Húc đứng ở trong một mảnh hỗn độn mà không hề nhúc nhích, ngay cả vạt áo cũng không hề bay lên. Tiếng hét của hai vị bá chủ Nhân Hoàng trung kỳ kia dường như không tấn công được đến gần hắn thì đã tiêu tan đi mất. “Chu Thiên Tinh Đấu!” Đặng Lâm kia toàn thân chấn động, vô số tinh quang trào ra hóa thành Chu Thiên Tinh Đấu, trông như một vũ trụ tinh không nho nhỏ vây quanh Diệp Húc. Tòa Đại Chu Thiên Tinh Đấu đại trận này nhìn như không lớn, chỉ tầm hơn mười dặm nhưng nếu nhìn kỹ thì mới thấy là không gian nó vô cùng vô tận! Trên mỗi một ngôi sao đều có một vị Chu Thiên Tinh quân ngồi đó, khí thế thâm hậu đến cực điểm, Đằng Xà tinh quân, Thiên Lang tinh quân, Bắc Đẩu tinh quân, Nam Đẩu tinh quân, Tử Vi đế quân… đủ mọi chủng loại, có tất cả ba trăm sáu mươi lăm vị. Ba trăm sáu mươi lăm vị tinh quân này đồng loạt ra tay nghiền ép không gian, định luyện hóa Diệp Húc! “Ngân Hà Trụ Quang!” Đinh Dần quát lên một tiếng, một ngân hà phóng lên cao rơi vào trong Chu Thiên Tinh Đấu đại trận của Đặng Lâm, hóa thành ngân hà ầm ầm xoay tròn. Đại Chu Thiên Tinh Đấu đại trận và Ngân Hà Trụ Quang đại trận của Chu Thiên Tinh Cung kia một nắm giữ không gian, một nắm giữ thời gian, uy năng của Tinh Đấu đại trận vô cùng mà Trụ Quang đại trận lại càng thêm thần diệu. Một hạt tinh sa đại diện cho một giây thời gian, hàng tỉ vạn tinh sa lưu chuyển, thời gian lưu động, chỉ trong chớp mắt là ngàn năm trôi qua, có thể dễ dàng tiêu hao hết thọ nguyên của một gã Nhân Hoàng, khiến gã chết già ở trong trận! Đinh Dần và Đặng Lâm dù là bá chủ Nhân Hoàng kỳ, nhưng luyện chế ra hai đại trận này cần số tài liệu nhiều không thể tưởng tượng dược, thậm chí phải đi vào trong vũ trụ tinh không để tìm tinh hạch, bởi vậy hai người họ vẫn chưa luyện thành đại trận cấp nhân hoàng chi bảo mà đều tự luyện một bộ. Hai tòa đại trận này uy năng mỗi một tòa đều vô cùng mạnh mẽ, hợp lại làm một chính là vũ trụ, uy lực lại càng thêm mạnh, gần như là trận pháp đệ nhất thiên hạ! Hai người bọn họ không ra tay thì thôi, nếu ra tay là thế công hùng mạnh nhất, không cho đối thủ bất cứ cơ hội nào, hiển nhiên bọn họ có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, là những nhân vật kiêu hùng đã trải qua hàng năm sát phạt! “Hai lão già này thật quá đáng, lại dám ra tay bắt nạt cô gia!” Một lão yêu quái Thiên Yêu cung giận đến tím mặt. Người này có hơi thở cực kỳ hùng hậu, đúng là một lão quái vật đã tu luyện đến cảnh giới Nhân Hoàng, hẳn là Thái Thượng trưởng lão của Thiên Yêu cung. Lúc này lão đang thổi râu trừng mắt, định lập tức ra tay cứu viện. Diệp Húc đột nhiên nhấc chân dẫm mạnh một cái, Chu Thiên Tinh Đấu và Trụ Quang đại trận lập tức ngừng vận chuyển, ba trăm sáu mươi lăm vị Chu Thiên tinh quân ầm ầm phá nát. Trụ Quang đại trận trực tiếp bị một cước của hắn giẫm nát! Sắc mặt của hai tên Đặng Lâm và Đinh Dần kia lập tức tái nhợt đi, một ngụm máu tươi xông lên cổ họng. Hai bộ đại trận cấp nhân hoàng chi bảo này là bọn họ cực khổ luyện chế ra, giờ Diệp Húc lại một cước đá vỡ chúng nó, động đến tâm thần bọn họ, khiến cho hai người lập tức bị thương không nhẹ! “Mau lui!” Sắc mặt hai tên này kịch biến, vội rút ra khỏi Hi Hoàng điện. “Ta nói phải bắt nạt các ngươi, giờ còn chưa bắt chưa nạt được, các ngươi sao có thể trốn khỏi tay ta??” Ầm! Diệp Húc vung ra một đạo Diệt Tuyệt ấn, khủng bố như Thần Vương diệt thế. Thân thể hai người kia lập tức không chịu nổi, ầm ầm nổ tung, hóa thành những đám sương máu. Thiên địa pháp tướng của bọn họ cũng bị thương nặng, bị một chưởng của Diệp Húc đập vụn! Hai vị bá chủ Nhân Hoàng kỳ lại không thể chịu được một chưởng của Diệp Húc! Chân linh bất diệt của bọn họ lập tức trốn vào hư không, khôi phục thân thể nguyên thần và thiên địa pháp tướng. Nhưng còn chưa kịp phục hồi thì Diệp Húc lại hạ một chưởng xuống, chưởng này cũng không phải loại ấn pháp bá đạo Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn kia, mà là một thức pháp ấn kỳ lạ, giống như chư thiên lục đạo, luân hồi không ngừng. “Lục Đạo Luân Hồi bảo ấn!” Thân thể của bọn họ khôi phục thì lại hoảng sợ phát hiện hình thái thân thể mình đã thay đổi, không còn là nhân loại nữa mà là hai con kiến lớn, hai con kiến còn dài hơn cả người! Trong Thập Điện Diêm La Ma Hoàng Đại Điển có ghi lại Lục Đạo Luân Hồi ấn pháp của Chuyển Luân Vương thần điện, ấn pháp này có thể biến người thành súc sinh, uy năng khá kỳ lạ. Diệp Húc dung nhập Thập Điện Diêm La Ma Hoàng Đại Điển vào trong Bàn Vương Khai Thiên Kinh nên đồng thời cũng học được môn ấn pháp này. Sau khi hắn có được Luân Hồi Kinh nên lĩnh ngộ với môn ấn pháp này con hơn và vị Vu Hoàng Ma tộc đã khai sáng ra nó, một đạo Lục Đạo Luân Hồi ấn là có thể biến hai vị bá chủ Nhân Hoàng trung kỳ thành con kiến! Diệp Húc bước ra khỏi hai tòa đại trận, khẽ búng tay một cái, hai tiếng bốp bốp vang lên, hai con kiến kia bị hắn búng tay làm cho nổ tung. Đặng Lâm và Đinh Dần lại khôi phục thân thể, sắc mặt sợ hãi. Đường đường là bá chủ Nhân Hoàng trung kỳ, ngay tới bản sự đánh thương Diệp Húc cũng không có, điều khiến bọn họ càng thêm tuyệt vọng chính là bọn họ liên tục bị Diệp Húc đánh nát thân thể hai lần, tu vi tổn hao đi nhiều, nếu Diệp Húc muốn giết bọn họ thì quả thật rất dễ dàng! Giữa các Nhân Hoàng cũng có chênh lệch rất lớn, dường như một cái lạch rộng lớn, nếu như Thánh chủ ra tay với bọn họ thì bọn họ cũng khó có thể chống cự. Nhưng Diệp Húc chẳng qua chỉ là đại vu thân thể bất diệt, vậy mà lại khiến cho bọn họ không thể chống trả, khiến cho người ta phải sợ hãi. “Dừng tay! Ngươi dám giết chúng ta, chẳng lẽ không sợ Tinh Đế trả thù sao…” Đinh Dần vội vàng kêu lên. “Tinh Đế…” Diệp Húc vốn định dừng tay, cũng không hề có ý định lấy mạng hai tên này, nghe thấy như vậy liền nhíu nhíu mi rồi giơ tay vỗ thật mạnh, thân thể, nguyên thần và thiên địa pháp tướng của hai người kia lại nổ tung. “Ta vốn cũng định dừng tay rồi, nhưng các ngươi lại dùng Tinh Đế tới dọa ta, vậy thì đừng trách ta lại ra tay trừng phạt ngươi một lần…” Diệp Húc chờ hai người này khôi phục thân thể, hắn mỉm cười nói: “Nếu ở nơi khác mà các ngươi dám nói với ta như vậy thì mười tên cũng chết. Nhưng đây là Thiên Yêu cung, các ngươi dù sao cũng là khách của nhạc phụ ta, muốn sống thì ngoan ngoãn câm miệng lại, cụp đuôi cút đi.” Đặng Lâm và Đinh Dần vừa giận, buộc lòng nén giận. Hai người nhìn Chu Thiên Tinh Đấu đại trận và Ngân Hà Trụ Quang đại trận, Đặng Lâm đột nhiên nói: “Hai tòa đại trận này…” “Là của ta.” Ánh mắt Diệp Húc sắc bén lướt qua gã, hắn nói: “Diệp mỗ ra tay cũng không thất bại, nếu không giết các ngươi thì sao không lấy chút chiến lợi phẩm chứ? Còn không mau cút đi?” Hai người này hận đến nghiến răng, giận nhưng không dám nói gì, chỉ có thể ngoan ngoãn rời khỏi Thiên Yêu cung, vô cùng chật vật chạy về Chu Thiên Tinh Cung. “Nhạc phụ, vừa rồi tiểu tế dùng một chưởng đánh nát hai người kia, cánh tay có đủ tráng kiện không ạ?” Diệp Húc thu hồi hai tòa đại trận, như cười như không nói. Trên mặt yêu chủ hiện lên vẻ xanh ngắt, hung hắc liếc hắn một cái, trầm ngâm một lát rồi gọi một gã đệ tử Thiên Yêu cung đến, nói: “Đi mời Yên Nhu tới đây.” Chờ Phượng Yên Nhu đi vào Hi Hoàng điện, Yêu chủ lấy ra Hà Đồ rồi trịnh trọng giao cho nàng, hạ giọng nói: “Tương lai khi ta nhượng vị, con chính là chủ của yêu cung, quản lý Thiên Yêu cung này.”