[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ
Chương 679 : Nữ đại bất trung lưu
Ngày đăng: 20:18 17/09/19
Từ lúc Diệp Húc ra tay đùa bỡn hai vị Nhân Hoàng là Đặng Lâm và Đinh Dần kia, Yêu chủ đã ý thức được thực lực của Diệp Húc hoàn toàn có thể khiêu chiến được Thánh chủ. Thực lực của hắn thì cho dù là Nhân Hoàng đỉnh phong cũng chẳng thể làm gì được hắn, Thánh chủ bình thường thì hắn cũng có thể chống lại một phần, mặc dù Thánh chủ có tu vi như Yêu chủ kia, Diệp Húc không địch lại được thì vẫn có thể toàn thân trở ra.
“Thực lực tiểu tử này không ngờ đã phát triển đến tình trạng này, chỉ sợ khi hắn thành Nhân Hoàng rồi, ngay cả ta cũng không phải là đối thủ của hắn nữa.” Vẻ mặt hắn có phần hoảng hốt, thầm nghĩ.
Thực lực Diệp Húc sở dĩ tăng trưởng nhanh như thế chủ yếu là giải quyết được khiếm khuyết lớn nhất của Bàn Vương Khai Thiên Kinh, lĩnh ngộ sự ảo diệu của cảnh giới Vu Hoàng, Thánh Hoàng kia. Sau nửa năm, tu vi hắn cũng đột nhiên tăng mạnh, đạt tới thân thể bất diệt, tu luyện tới cảnh giới bát phẩm, so với khi giao thủ với Đông Hoàng Phủ Tung còn hùng mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Trước đây thực lực của hắn tuy cao hơn hai vị bá chủ Nhân Hoàng trung kỳ Đặng Lâm và Đinh Dần kia, nhưng cũng không cao hơn nhiều, quyết đấu với bọn họ tuy có thể thắng nhưng cũng sẽ không dễ dàng như thế, thậm chí nhất định phải dùng đến bảo vật như Kiến Mộc thần trượng kia.
Nhưng hiện giờ tu vi thực lực hắn tăng hơn trước mấy lần, lĩnh ngộ Luân Hồi kinh và hoàn thiện Bàn Vương Khai Thiên Kinh đã khiến hắn có thể lật tay thành mây, đảo tay thành mưa, đoạt thiên địa tạo hóa, một bàn tay cũng đủ để đánh bại Đặng Lâm và Đinh Dần, không đâu địch được!
Phượng Yên Nhu nhận lấy Hà Đồ, ngỡ ngàng không hiểu vì sao.
“Thiên Yêu cung ta và Hoàng Tuyền Ma Tông kết minh, hai đại thánh địa đều ủng hộ. Sau khi Ứng Tông Đạo sư huynh trở thành Vu Hoàng, ta cũng phải trùng kích cảnh giới đó. Bất kể ta có trở thành Vu Hoàng yêu tộc được hay không, tương lai Thiên Yêu cung đều là của con.”
Yêu chủ nói lời thấm thía: “Phượng nhi, khi đến Hoàng Tuyền Ma Tông rồi con cần phải nhớ kỹ, con là Yêu chủ tương lai của Thiên Yêu cung ta, Thiên Yêu cung còn cần con tới quản lý.”
Phượng Yên Nhu bị tin vui đột nhiên tới này nện cho choáng váng, không biết nói gì mới tốt.
Yêu chủ thấy nét mặt của nàng, thở dài một tiếng, biết lời ông vừa nói chỉ sợ con gái mình vốn không nghe lọt câu nào, mà đã sa vào trong hạnh phúc của mình rồi. Nhưng ông cũng tự đắc, thầm nhủ: “Ta đem Hà Đồ lầm sính lễ giao cho Phượng nhi, lần này sẽ không có người nói ta keo kiệt chứ? Đồng thời ta cũng lập con bé làm cung chủ đời tiếp theo, như vậy thì Hà Đồ cũng sẽ không ra khỏi Thiên Yêu cung ta, vẫn là bảo vật trấn giáo của Thiên Yêu cung, đúng là vẹn cả đôi đường…”
Dù sao cấm bảo với một thánh địa mà nói thì quá quan trọng, dù là nhân vật như Yêu chủ cũng phải động ít tâm tư.
Kết quả vẹn cả đôi đường này khiến Diệp Húc cũng cực kỳ vừa lòng. Tuy hắn biết Yêu chủ tính toán nhỏ nhặt, không chịu chân chính đưa tặng Hà Đồ ra, nhưng dù sao Yêu chủ cũng lui đến bước này, không cưỡng ép đưa Khổng Tước cho hắn.
Hơn nữa, lần này hắn tới Thiên Yêu cung không phải vì cấm bảo mà là vì con gái của Yêu chủ.
“Tinh Đế kẻ này dã tâm bừng bừng, muốn thống nhất thiên hạ, trở thành kẻ đứng đầu Vu Hoang! Chỉ cần tạo thành liên minh thì y vượt qua Vu Hoàng nhân kiếp sẽ rất dễ dàng, không có thánh địa nào dám to gan công kích y khi y thành Vu Hoàng, bởi vậy y thành Vu Hoàng đã là chuyện chắc chắn! Với tính tình của hắn, nếu trở thành Vu Hoàng rồi tất sẽ thống nhất các đại thánh địa, trở thành chủ nhân thiên hạ này!”
Yêu chủ nhìn xung quanh, thấy các đại cự đầu Thiên Yêu cung đều đã ở đây bèn trầm giọng nói: “Các đại thánh địa có không ít Thánh chủ định đầu nhập vào dưới trướng Tinh Đế, dùng thế lực của Tinh Đế để chống cự lại con trai Đế Khốc Thần Vương. Bởi vậy lần này Tinh Đế tạo thành liên minh chính ma yêu tam đạo vẫn rất có khả năng thành công. Đại hội Tinh Cung lần này ta phải đi xem, cho dù thế nào cũng không thể để Tinh Đế thực hiện được.”
Các lão quái vật của Thiên Yêu cung kia ai nấy đều sắc mặt ngưng trọng, Tinh Đế chính là kỳ tài có tư chất đệ nhất thế giới Vu Hoang, không ai có thể vượt qua y. Năm đó Ứng Tông Đạo hoành hành thiên hạ khiến nhiều cao thủ vô kế khả thi, chỉ có Tinh Đế mới có thể chống lại Ứng Tông Đạo. Ứng Tông Đạo xông nhập nơi hung hiểm Thiên Phần kia, Tinh Đế và nhiều cao thủ khác cũng xông vào, kết quả chỉ có hai người bọn họ sống sót đi ra ngoài.
Tư chất y thậm chí cả Ma Hoàng cũng tán thưởng có thêm, cho rằng tư chất hắn là đệ nhất.
Diệp Húc cảm thấy khá tò mò về vị Tinh Đế này, có thể khiến cho Ma Hoàng bậc hùng kiệt kia nhận định là người có tư chất đệ nhất thì chắc chắn có chỗ xuất sắc. Tinh Đế có thể đối kháng với Ứng Tông Đạo nhiều năm như vậy hẳn là không phải hư danh.
Nhân vật như vậy thiên hạ hiếm có, cho nên Diệp Húc cũng muốn đi gặp nhân vật kiêu hùng này một lần.
“Lúc ta không ở sẽ để lại một đạo Nhân Hoàng phân thân nhập chủ Thiên Yêu cung, trấn thủ nơi đây, nếu kẻ thù đến xâm lấn, ta sẽ lập tức chạy về.”
Yêu chủ cẩn thận dặn dò một hồi, dù sao lúc này thiên hạ đã đại loạn, dù là các thánh địa lớn cũng phải chú ý cẩn thận, tránh cho kẻ thù đến xâm phạm.
“Rể hiền, con cũng theo ta đi Chu Thiên Tinh Cung một chuyến, gặp các thánh chủ trong thiên hạ!”
Diệp Húc lộ ra vẻ cảnh giác, do dự nói: “Tiểu tế vừa mới đính hôn xong, nên cần vị hôn thê liên lạc tình cảm, sao có thể bỏ thê tử chưa xuất giá chạy khắp mọi nơi được?”
Hắn vừa mới dạy dỗ Đinh Dần, Đặng Lâm xong rồi lại tới Chu Thiên Tinh Cung, có thể thấy nếu hắn xuất hiện ở Chu Thiên Tinh Cung thì sẽ là một trận sóng to gió lớn, sát khí bốn phía. Người của Chu Thiên Tinh Cung chắc chắn sẽ không tha cho hắn, bởi vậy Diệp Húc cũng không tính hộ tống yêu chủ đi đến nơi đó.
Tâm tư yêu chủ kia hắn biết rất rõ.
Lần này cha vợ hắn đi Chu Thiên Tinh Cung là mưu đồ gây rối, tính toán làm hỏng chuyện tốt của Tinh Đế, khiến Tinh Đế không thể thống nhất các thánh địa thế giới Vu Hoang này thành một liên minh.
Mục đích hắn mang theo Diệp Húc đi cũng rất rõ ràng, chính là để Diệp Húc cái đinh trong mắt Chu Thiên Tinh Cung này xuất hiện ở đó, xảy ra xung đột với Chu Thiên Tinh Cung rồi phá hỏng kế hoạch thống nhất các đại thánh địa của Tinh Đế!
Loại chuyện không có lợi này mà thân gặp hiểm cảnh, sao Diệp Húc có thể dễ dàng tham gia?
“Phượng nhi, con khuyên phu quân của con đi. Cha già rồi, lần này đi Chu Thiên Tinh Cung nguy hiểm trùng trùng, thậm chí có thể còn xung đột trực tiếp tới Tinh Đế, cần có con rể tới hộ giá.” Tinh quang lóe lên trong mắt Yêu chủ, hắn ho khan một tiếng, cười nói với Phượng Yên Nhu.
Phượng Yên Nhu chớp chớp mắt, nàng trước giờ vốn khá đơn thuần, nhưng ở cùng Diệp Húc khá lâu nên đã nhiễm sự giảo hoạt của Diệp Húc, hiển nhiên hiểu được ý Yêu chủ là gì. Nàng mân miệng cười nói: “Thân là cô gia của Yêu cung, đi hộ giá là chuyện phải làm, nhưng phụ thân tài học thiên nhân, con nghĩ chắc Tinh Đế cũng không thể làm gì người được. Nếu Diệp sư huynh đến hộ giá thì không thể hiển hết được thần uy của phụ thân, ngược lại không tốt. Con gái cùng sư huynh ở lại Thiên Yêu cung chờ tin tốt của phụ thân.”
Yêu chủ nghe thế, suýt nữa thì phun ra một ngụm máu tươi. Ông ta tức quá mà cười, cả giận nói: “Phượng nhi, con có đau hay không?”
“Con không đau.” Phượng Yên Nhu vô cùng nhu thuận, mỉm cười trả lời.
Trong Hi Hoàng điện, đám lão quái vật Thiên Yêu cung nghe hai cha con nàng đối thoại như thế, không hiểu gì cả. Già La Minh Tôn gãi gãi đầu, khẽ hỏi Hao Thiên Khuyển: “Tử cẩu, vì sao Yêu chủ phải hỏi chủ mẫu tương lai có đau hay không?”
Con phá cẩu kia còn mù mờ hơn cả lão, đầu lắc như trống bỏi.
“Hay cho không đau…”
Yêu chủ cười lạnh một tiếng, cả giận: “Ngươi còn chưa xuất giá đã quăng cha già cả vạn dặm, chỉ biết đau lòng ‘sư huynh’ của ngươi, cùi chỏ chỉ ra ngoài mà còn không đau?”
Ông nói tới đây, mọi người mới hiểu được ý tứ của hai cha con này, không khỏi khâm phục đầu óc bọn họ. Yêu chủ nói không đầu không đuôi như thế mà Phượng Yên Nhu cũng có thể hiểu được.
“Nha đầu kia giờ chỉ biết hướng về phía ‘sư huynh’ của nó, khiến cho cha già một mình đi mạo hiểm sống mái với bậc bá chủ Tinh Đế kia, cánh tay chẳng những chĩa ra ngoài, mà còn chĩa thật lợi, chĩa có trình độ… Lần này hỏng bét rồi, ta giao Thiên Yêu cung cho nó, chỉ sợ con bé này vì lấy lòng ‘Diệp sư huynh’ mà sẽ bán Thiên Yêu cung của ta đi…”
Sắc mặt Yêu chủ âm tình bất định một trận, đột nhiên bật cười, thầm nghĩ: “Con gái của ta đương nhiên phải đặc lập độc hành, không giống tầm thường. Con bé này nhìn như nhu thuận, nhưng mưu trí không ít, không hổ là con gái của ta.”
Hắn có chút đắc ý, lại giận tím mặt, hừ lạnh nói: “Phượng nhi, cha sẽ không để cho ‘sư huynh’ của con lấy thân phạm hiểm, con cứ yên tâm đi.”
Phượng Yên Nhu le lưỡi, thật cẩn thận nói: “Nếu vậy thì con gái cùng đi với Diệp sư huynh.”
“Con bé này…” Yêu chủ hoàn toàn không biết nói gì, Phượng Yên Nhu ở cùng Diệp Húc như thế thì hắn thật sư không thể thờ ơ nhìn Diệp Húc gặp nạn, chiêu thức ấy có thể nói là rút củi dưới đáy nồi, khiến hắn không đề phòng thêm.
Diệp Húc cười nói: “Đi gặp Tinh Đế một lần cũng không sao, ta cũng muốn xem vị Tinh Đế có thể sánh vai với Ứng sư huynh lâu như thế rốt cuộc là nhân vật lợi hại như thế nào.”
“Con gái lớn không giữ được, vừa mới định hôn đã thành người ngoài…”
Yêu chủ buồn bã than một tiếng rồi rời khỏi Thiên Yêu cung.
Diệp Húc và Phượng Yên Nhu nhìn nhau cười, cùng Già La Minh Tôn và Hao Thiên Khuyển rời khỏi yêu cung, sóng vai với yêu chủ bay ra đầm lầy Vân Mộng, đi hướng Chu Thiên Tinh Cung ở ngoài thế giới Vu Hoang kia.
“Yêu chủ, các người cũng đi Chu Thiên Tinh Cung sao? Không bằng chúng ta cùng đi!”
Đột nhiên, một giọng nói hùng hậu vang dội truyền đến, Diệp Húc theo tiếng nhìn lại thì lấy một cây Phù Tang to lớn không gì sánh được bị nhổ tận gốc, cành rễ bay múa.
Cây này tuy bay giữa không trung, nhưng vì quá lớn nên trên các cành cây, đám Khoa Phụ vẫn sinh sống và tu luyện như trước, thậm chí một số còn say sưa ác chiến với nhau.
Tộc Khoa Phụ tuy vì tu luyện Đại Càn Khôn Vu Đồ cấm pháp khiến cho thân thể cồng kềnh, không thể bay được, nhưng lúc này có món cấm bảo Phù Tang thần thụ kia, bọn họ cũng có thể điều khiển cấm bảo bay giữa không trung. Nhưng nếu bọn họ rời khỏi cây Phù Tang thì sẽ giống như thiên thạch từ trên cao rơi xuống, không ai có thể bay lên.
Ánh mắt yêu chủ sáng lên, cười nói: “Hóa ra là Cảnh Văn Thánh chủ! Cảnh Văn sư huynh, cả tộc huynh đi tới Tinh cung với trận thế lớn như vậy, chẳng lẽ là muốn chuyển đến ở Chu Thiên Tinh Cung sao?”
Một lão già Khoa Phụ mày râu rậm rạp phải dài đến hơn mười trượng đứng trên hoa Phù Tang, nhanh chóng đến gần, mặt mày hớn hở: “Tinh Đế lão tiểu tử kia mời Khoa Phụ tộc ta đến tham gia đại hội Tinh Cung linh tinh kia, hơn phân nửa là không có ý tốt.”
Lão già này đúng là Thánh chủ của tộc Khoa Phụ, tên là Khoa Phụ Cảnh Văn. Tên nghe có vẻ nho nhã nhưng cách nói chuyện lại cực kỳ nóng nảy, lão lớn giọng nói: “Chỉ có Khoa Phụ chết trận chứ không có Khoa Phụ quỳ mà sống! Lão tử nghĩ, nếu y thật sự muốn tộc Khoa Phụ ta gia nhập Tinh Cung, trở thành thuộc hạ của y, lão tử sẽ mang theo toàn tộc nhân giết cả nhà y, cùng y liều cái cá chết lưới rách! Nhưng thằng nhãi Tinh Đế này thật lợi hại, tư chất lại thiên hạ vô song, hơn phân nửa là lão tử không làm gì được y, nhưng đâm hai dao vô ngực y thì vẫn có thể làm được.”
Diệp Húc không nhịn nổi bật cười, tộc Khoa Phụ quả nhiên vẫn đơn thuần như trước. Hắn cười nói: “Cảnh Văn thánh chủ, xin hỏi Tinh Đế người này rốt cuộc là có gì lợi hại? Vì sao ai cũng đều nói tư chất y là đệ nhất thiên hạ?”