Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 145 : Hết thảy đều viên mãn*!

Ngày đăng: 13:36 18/04/20


(): đầy đủ vẹn toàn



Thời gian lặng lặng trôi qua, trong văn phòng im lặng, Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang đã muốn khóc mệt mà ngủ, lẳng lặng ngồi trên sô pha. Tư thế thật lâu cũng không thay đổi. Đôi mắt màu đen của hắn thất thần nhìn sàn nhà trắng noãn, càng phát ra sự đen bóng, sâu thảm…… Như một con dã thú bị lạc trong rừng rậm giữa đêm khuya không tìm thấy đường ra, đối với ánh trăng trên cao, im lặng kể ra những mê mang cùng khó chịu của nó……



Trong toàn bộ quá trình, Nam Cung Kỳ đều giống như một người trong suốt, lẳng lặng ngồi ở góc khuất của sô pha. Nhìn điều này làm cho người ta lại cảm thấy xót xa khó chịu……



Anh đột nhiên nghĩ tới cha mẹ của mình! Nếu bọn họ biết chuyện anh với Tiểu Cửu, có thể hay không cũng trở nên giống như Quý lão gia? Chính là đơn giản nghĩ lại, Nam Cung Kỳ liền cảm giác tâm của mình đau đến nỗi không thể thở được. Anh không thể tưởng tượng ra, cha mẹ anh sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn anh, cũng không thể tưởng tượng được, cha mẹ sẽ thất vọng nhiều như thế nào……



Tiểu Cửu…… Nam Cung Kỳ ôm lấy hai tay của mình, trên mặt lộ ra bất lực cùng yếu ớt rất nhỏ! Ở trong lòng nhẹ nhàng nhớ kỹ cái tên làm cho anh nóng ruột nóng gan! Nhớ kỹ, nhớ kỹ, nội tâm bàng hoàng cùng bất an mới có khả năng dần dần bình tĩnh lại…… Nhưng vẫn không thể hoàn toàn biến mất……



Nam Cung Kỳ không biết sự bất an này tột cùng từ đâu mà đến. Như một bóng dáng gắt gao quấn chặt lấy tinh thần cùng tâm linh của anh. Làm cho anh không thể tập trung tinh thần để sống, để làm việc! Tổng cảm giác Tiểu Cửu sẽ rời khỏi anh…… Tổng cảm giác, Tiểu Cửu đã muốn chậm rãi cách xa anh……



Tiểu Cửu…… Tiểu Cửu, nhớ kỹ, tôi ở chỗ này chờ cậu! Tay trái Nam Cung Kỳ ôm lấy trái tim mình. Anh rõ ràng cảm thấy được trái tim mình, từ khi bắt đầu thầm gọi tên Tiểu Cửu mà trở nên đập chậm rãi thong thả hơn! Tiểu Cửu, chờ cậu trở về! Sau đó, chúng ta cùng nhau đối mặt với mọi khó khăn! Giống như Tiêu Dương cùng Thần Quang vậy……



Chỉ có nghĩ đến tương lai Tiểu Cửu sẽ nắm tay mình, dũng cảm đối mắt với cha mẹ, Nam Cung Kỳ mới cảm giác được bàng hoàng trong lòng tựa hồ đã biến mất! Thay thế bằng thản nhiên ấm áp cùng hạnh phúc. Có Tiểu Cửu ở bên cạnh, hết thảy đều trở nên thật dễ dàng……



Này chính là sức mạnh của tình yêu a…… Nam Cung Kỳ ở trong lòng nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Đối với Tiêu Dương, từ nhỏ đến lớn anh đều thập phần rõ ràng, cậu ấy cố gắng phấn đấu là vì cái gì. Nếu không có Thần Quang, anh nghĩ, hiện tại Tiêu Dương cũng không còn tồn tại!……



Yêu, thật sự là một thứ làm cho người ta có những kỳ tích ngoài ý muốn……!! Nó dễ dàng khiên trụ hai trái tim. Sau đó, mọi khó khăn, dễ dàng, vất vả, hạnh phúc, hai người đều cùng trải qua. Hai người, hai trái tim, tay trong tay, truyền cho nhau ấm áp cả đời…… Yêu, đơn giản nhưng cũng thực phức tạp, yếu ớt nhưng cũng thực kiên cường! Biết có ngươi ở bên, có ngươi đi cùng đường, yên lặng canh giữ ở phía sau ta, tâm cũng liền trở nên mạnh mẽ theo! Bởi vì a, ta muốn cùng ngươi mãi mãi cùng đường, không rời xa nhau……



“Kỳ!” Cách hồi lâu sau, Quý Tiêu Dương mới lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua Quý Thần Quang đang ngủ say trong lòng. Khuôn mặt đang ngủ say nhưng vẫn nhăn lại, biểu lộ ra sự khó chịu cùng thống khổ……



“Sao vậy?” Nam Cung Kỳ từ trong suy nghĩ tỉnh lại, theo bản năng đẩy kính mắt gọng bạc của mình. Buông hai tay ra, lúc đặt hai chân xuống đất chuẩn bị đứng lên lại phát hiện chân đã muốn đau nhức đến chết lặng. Người nháy mắt ngã trở về sô pha……
Ba ngày sau, Quý phụ xuất viện, khuôn mặt hồng hào vui vẻ, người cũng giống như đã trẻ ra mười tuổi! Kéo tay Quý mẫu, cười đến cao hứng giống như một đứa trẻ! Huơ tay nói quá hai ngày nữa sẽ cùng Quý mẫu đi ra bên ngoài du lịch đây đó……



Quý Thần Quang cùng Quý Tiêu Dương ở một bên lặng lặng nhìn rồi nhìn nhau cười. Bởi vì bọn họ cư nhiên thấy được trên mặt Quý mẫu chợt lóe qua thẹn thùng……



“Anh hai, hết thảy đều vũ thiên tình(?)!” Quý Thần Quang nhìn Quý Tiêu Dương, cười thỏa mãn. Khuôn mặt bởi vì hưng phấn mà đỏ bừng lên…… Vừa rồi ở trong phòng bệnh, ông nội cư nhiên cười nói hai người bọn họ nếu có thời gian thì đừng quên trở về thành phố Y thăm hai lão nhân……



“Ân. Thần Thần, chúng ta sẽ mãi mãi hạnh phúc……” Quý Tiêu Dương ôm chặt lấy Quý Thần Quang trong lòng, trong đôi con ngươi màu đen hiện lên vầng sáng hạnh phúc! Bọn họ đã dũng cảm vượt qua mọi khó khăn…… Chờ đợi bọn họ ở phía trước là hạnh phúc màu phấn hồng……



“Hai đứa cười vui vẻ nhỉ? Đem mọi vấn đề đều đổ lên người lão tử!” Quý Hào hé ra khuôn mặt lạnh lùng nhìn Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang.



(): bố mày=)) đủ thuần Việt chửa?=))



“Ba ba. Hì hì……” Quý Thần Quang lần đầu tiên cam tâm tình nguyện gọi Quý Hào là ba ba.



“Cười cái P (mông=))), hai đứa đều đã lớn như vậy rồi còn muốn đem lão tử đẩy ra chịu khổ thay cho hai đứa!” Quý Hào vươn tay hung hăng xoa xoa đầu Quý Thần Quang. Tuy là nói như vậy nhưng đáy mắt hắn lại là ý cười nhàn nhạt…… Đứa nhỏ này, rốt cục cũng thực sự gọi hắn là ba ba!



“Bởi vì chúng con là con của ba a!” Quý Thần Quang cười tươi như hoa. Nói được rất đứng đắn……



Quý Tiêu Dương lẳng lặng đứng ở một bên, lẳng lặng nở nụ cười……



Mặt trời lặn, gió nhẹ nhàng đem một màn hạnh phúc này thổi ra xa, mong rằng làn gió hạnh phúc này có thể làm cho mọi người đều cảm thấy vui vẻ……