Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 170 : Bị thương

Ngày đăng: 13:36 18/04/20


Trong nháy mắt thanh âm của Quý Thần Quang vang lên, một viên đạn nhanh chóng bay về phía Quý Tiêu Dương. Ánh mắt Quý Thần Quang nhìn thấy viên đạn càng ngày càng gần, trong tích tắc, cũng không biết là lấy sức mạnh ở đâu ra, thân thể nhảy về phía Quý Tiêu Dương. Khoảng cách kia ít nhất cũng tầm hai mét, bình thường khẳng định không thể có tốc độ nhanh như vậy được. Nhưng là khi nhìn thấy viên đạn sắp bắn vào gáy của anh hai, tốc độ trong cơ thể của Quý Thần Quang hoàn toàn bùng nổ, cậu nhảy đến đẩy anh hai sang một bên. Viên đạn ở trong ánh mắt dại ra của mọi người, bắn thẳng vào vai phải của Quý Thần Quang……



“Thần Thần!” Sau một lúc ngắn ngủi im lặng, Quý Tiêu Dương rất nhanh lấy lại tinh thần, đem Quý Thần Quang ngã vào trên người hắn ôm vào trong ngực. Nhìn Thần Thần ở trong lòng, hai má tái nhợt, nhắm chặt hai mắt, quần áo dính máu, Quý Tiêu Dương cường đại như vậy, ở trong nháy mắt kia, một hàng lệ theo khóe mắt hắn chảy xuống, rơi trên khuôn mặt tái nhợt như tuyết của Quý Thần Quang. “Thần Thần, Thần Thần, không cần nhắm mắt, Thần Thần, mau mở mắt ra nhìn anh hai đi. Thần Thần, Thần Thần……”



Mười Hai Tinh cùng Sát Hổ nhanh chóng liếc nhau, nhìn thoáng qua hai người Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang! Sát Hổ cầm súng, đi về phía cửa sổ. Mấy người Mười Hai Tinh vây quanh Quý Thần Quang cùng Quý Tiêu Dương, hình thành một bức tường thịt, để cho hai người ở giữa có thể tuyệt đối an toàn. Mọi người đều tiến nhập vào trạng thái cảnh giới nghiêm ngặt!



“Boss, để cho tôi giúp nhị thiếu gia băng bó miệng vết thương trước đi!” Dại ra vài giây, Tôn Hàn nhanh chóng lấy lại tinh thần, cầm lấy hòm thuốc của mình, chen chân bào bên trong tường người, ngồi xổm xuống trước bên vai bị thương của Quý Thần Quang, nói với Quý Tiêu Dương một câu. Một bên nói, một bên nhanh chóng bắt đầu động tác băng bó!



Trong tình huống đột biến như vậy, Nam Cung Kỳ là người phản ứng chậm nhất, ánh mắt anh trống rỗng nhìn vết máu. Đó là, Thần Quang……



Cảm giác được thân hình trong lòng mình đang dần dần trở nên lạnh như băng, suy nghĩ của Quý Tiêu Dương càng thêm bối rối, một ý nghĩ không may đột nhiên lóe lên trong đầu “Thần Thần, Thần Thần, em cái đứa ngốc này! Vì cái gì lại thay anh hai đỡ đạn? Chẳng lẽ em không biết rằng, em so với mạng sống của anh hai còn quan trọng hơn sao? Thần Thần…… Mở mắt ra nhìn anh hai có được không? Liếc mắt một cái thôi cũng được, để tâm anh hai có thể bình tĩnh một chút. Thần Thần, em vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời anh hai nói cơ mà. Như thế nào hôm nay liền không ngoan như vậy, Thần Thần, mở mắt ra a! Anh hai muốn nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của em, Thần Thần, anh hai muốn nghe thấy tiếng nói của em, Thần Thần…… Anh hai muốn đánh em! Rất muốn mắng em!……”



“Boss, ngài bình tĩnh một chút! Nhị thiếu gia là do mất máu quá nhiều nên mới ngất đi. Cậu ấy không có nguy hiểm gì đến tính mạng!” Tôn Hàn băng bó miệng vết thương cho Quý Thần Quang xong, ngẩng đầu nói một câu an ủi Quý Tiêu Dương! Khi nhìn thấy nước mắt trên mặt Quý Tiêu Dương, đáy mắt anh ta che kín vẻ khiếp sợ……



Thẳng đến khi thanh âm của Quý Tiêu Dương vang lên, Nam Cung Kỳ mới từ trong ngây dại phục hồi lại tinh thần. Sau khi hoàn hồn, anh lập tức chạy về phía bức tường người, chui đến bên người Quý Tiêu Dương. Nhìn Quý Thần Quang trong lòng hắn nhắm chặt hai mắt, đôi lông mi thật dài tạo thành một cái bóng nhợt nhạt trên gương mặt tái nhợt như tuyết, đôi môi trắng bệch trên gương mặt tinh xảo, lúc này thoạt nhìn phá lệ suy yếu. Thậm chí có một loại lỗi giác như là đang dần dần trở nên trong suốt……


“Em không!” Cơ hồ là trong nháy mắt Quý Tiêu Dương vừa dứt lời, Quý Thần Quang liền nhanh chóng đáp lại một câu, trong thanh âm là sự cố chấp trước nay chưa từng có! “Cho dù có lần sau, Thần Thần vẫn sẽ làm như vừa rồi! Anh hai, suy nghĩ của em cùng với suy nghĩ của anh, là giống nhau!”



“Thần Thần, ngoan, không bướng bỉnh! Nghe anh hai nói! Thân thể anh hai so với em tốt hơn nhiều! Cho dù có bị thương cũng sẽ khôi phục rất nhanh!” Quý Tiêu Dương nhìn thẳng vào mắt Quý Thần Quang, bình tĩnh nói một câu, đáy mắt là sự kiên định cùng nghiêm túc!



“Anh hai……”



“Ngoan, Thần Thần của anh là ngoan nhất! Nghe lời anh nói!” Quý Tiêu Dương cúi đầu hôn một cái lên môi Quý Thần Quang, tiếp theo hôn lên nước mắt trên khóe mắt cậu!



Quý Thần Quang gục đầu xuống, không nói gì cả……



Quý Tiêu Dương nhìn, khóe miệng nở một nụ cười, một lần nữa nhẹ nhàng ôm Quý Thần Quang vào trong ngực “Thần Thần, không tức giận, anh hai mang em đi cưỡi ngựa! Có được không nào?” Trải qua chuyện vừa rồi, Quý Tiêu Dương đột nhiên hiểu được. Có chuyện gì hay là muốn làm gì thì phải lập tức hoàn thành. Không thể làm cho sinh mệnh lưu lại tiếc nuối!



“Không đi……” Giận dỗi đáp lại môt jcâu, khóe miệng đã có chút tươi cười nhợt nhạt. Hóa ra anh hai học cưỡi ngựa là vì nguyên nhân này…… Cậu cư nhiên lại không nhớ rõ chuyện này. Thật sự là……



Xin lỗi vì sự chậm trễ. Bận quá à:(( Chương mới của các tình yêu đây:3