Độc Gia Chuyên Sủng
Chương 171 : Ai nha~ ấm áp……
Ngày đăng: 13:36 18/04/20
“Vậy em muốn đi đâu? Làm gì?” Dư mắt nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt nơi khóe miệng Quý Thần Quang, đáy mắt Quý Tiêu Dương là vô hạn ôn nhu. Cũng không thèm tranh cãi với bé con nhỏ nhen này nữa! Cảm xúc rầu rĩ này, phải phát tiết một chút mới tốt được! Đợi một hồi vẫn không thấy Quý Thần Quang đáp lại, Quý Tiêu Dương cười vươn tay, cầm lấy bàn tay trái vẫn có chút lãnh lẽo của Quý Thần Quang, đặt trong tay mình, giúp cậu sưởi ấm “Thần Thần, anh nói là hiện tại, trong lòng em có chuyện gì muốn làm, nhất định phải nói cho anh hai biết! Những cái khác thì không cần bận tâm!”
Quý Thần Quang hơi hơi mím môi, trong đôi con ngươi long lanh lóe lên ánh sáng nhè nhẹ. Xem bộ dáng là đang thật sự tự hỏi xem mình đặc biệt muốn làm chuyện gì! Bàn tay trái nằm trong lòng bàn tay Quý Tiêu Dương có chút vô thức nắm lấy ngón tay hắn, từ ngón tay cái bắt đầu niết từng ngón từng ngón một. Theo động tác bắt đầu, đôi môi đang mím của Quý Thần Quang chậm rãi, nhẹ nhàng giương lên một độ cong, nhìn qua tựa hồ như tâm tình đang đặc biệt tốt! Vươn đầu lưỡi, hơi hơi liếm đôi môi của mình, Quý Thần Quang mới mở miệng nói chuyện “Anh ơi, chuyện em muốn làm, chính là cùng anh đi đến những nơi có thể làm cho tâm tình của chúng ta có thể thả lỏng!”
(): nắn, bóp, cấu véo,….. vân vân và mây mây…..=))
Quý Tiêu Dương vừa nghe, hơi hơi sửng sốt một chút! Rồi sau đó mới phản ứng lại. “Thần Thần, có phải cuộc sống hiện tại gây áp lực cho em đúng không?” Chuyện này bắt đầu từ khi nào vậy? Hắn như thế nào lại không biết? Thần Thần không vui vẻ, hạnh phúc sao…… Hắn đã nghĩ rằng, mỗi ngày Thần Thần đều vui vẻ, hiện tại ngẫm lại, tựa hồ như Thần Thần cười ít hơn trước một chút, cũng không còn tự tại cùng sáng lạn như trước! Trước kia, khi Thần Thần cười, đôi mắt to tròn luôn lóe sáng, khóe miệng cười đặc biệt hồn nhiên, đặc biệt ngây thơ trong sáng! So với ánh mặt trời còn làm cho người ta cảm thấy ấm áp hơn! Còn muốn chói mắt hơn! Nhưng là, nụ cười của Thần Thần bây giờ tựa như trở nên có chút ảm đạm……
“Không có, không phải là ý này! Anh hai, lời em muốn nói cũng không phải là ý tứ này!” Quý Thần Quang cảm giác được anh hai hiểu lầm ý của cậu, vội vàng lắc lắc đầu. Nguyên lai bàn tay đang thoải mái nắm lấy tay Quý Tiêu Dương nháy mắt biến thành ghì chặt, nâng lên đôi mắt sáng ngời nhìn chăm chú Quý Tiêu Dương!
Không phải ý tứ này? Thần Thần muốn nói gì?…… Quý Tiêu Dương trầm tư vài giây, lẳng lặng nhìn hai mắt Quý Thần Quang, trong đôi đồng tử màu đen trong trẻo kia thực rõ ràng phản chiếu lại gương mặt hắn! Trong nháy mắt kia, Quý Tiêu Dương tựa hồ đã hiểu được cái gì đó…… “Thần Thần, em là muốn nói, em muốn hướng tới một cuộc sống tự do tự tại?”
“Ân. Chính là như vậy!” Thấy anh hai rốt cục cũng hiểu được ý tứ của mình, Quý Thần Quang rất là vui vẻ gật gật đầu! Đôi đồng tử màu đen long lanh trở nên sáng trong suốt, giống như là ánh mặt trời phản xạ lại khi chiếu xuống mặt nước tĩnh lặng. Thanh thấu, xinh đẹp!
“Được! Thần Thần, anh hai đáp ứng em! Chúng ta cùng đi mua một trang viên, sau đó trồng ở đấy tất cả những thực vật hoa cỏ mà em thích, có được không nào? Anh hai trồng, em tưới nước! Câu nói kia nói như thế nào nhỉ: Phu phu song song quản gia!” Quý Tiêu Dương cười trêu chọc, ngón trỏ còn thực phong lưu nâng cằm Quý Thần Quang lên, nhẹ cúi đầu xuống, ấn một nụ hôn lên bờ môi cậu! Đáy mắt ôn nhu đều có thể chảy nước rồi! Ánh mắt ôn nhu kia giống như hé ra một cái lưới, gắt gao quấn chặt lấy Quý Thần Quang, trừ bỏ chìm vào trong đó, không còn cách nào khác!
(): câu gốc là ‘Phu thê song song quản gia’ – ý là vợ chồng cùng nhau quản gia đình, cùng nhau làm nhà. còn anh Dương nhà mình muốn nói là chồng chồng cùng nhau làm việc nhà=))
Tôn Hàn ở một bên lẳng lặng nhìn, khóe mắt run rẩy nghiêm trọng…… Anh đang lo lắng không biết mình có phải hay không nên lặng lẽ rời khỏi phòng? Không thì cứ như vậy, hình tượng boss uy nghiêm ở trong lòng anh liền biến mất hoàn toàn! Nhưng là trong lòng lại cảm thấy luyến tiếc, thật khó có cơ hội mới thấy một màn này……
“Anh hai…… Đừng nháo nữa! Thuộc hạ (cấp dưới) của anh đều ở đây đó!” Quý Thần Quang buông thìa xuống, vươn tay nhẹ nhàng đẩy đẩy người Quý Tiêu Dương. “Anh cũng không phải không biết lời em vừa nói không phải là ý đó!”
“Vậy ý của Thần Thần là gì? Nhưng vừa mới rồi có người nào đó thực đáng thương bị bỏ lơ nha……” Đáy mắt Quý Tiêu Dương lóe lên ý cười nhè nhẹ! Miệng vẫn nhếch lên như trước, mày rậm còn nhíu lại…… Tỏ vẻ thực rối rắm!
Nam Cung Kỳ rất nhanh liền hiểu được mục đích của Quý Tiêu Dương khi làm như vậy! Anh chỉ đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn Tiêu Dương khó có được một lần biểu diễn…… Trong đầu tràn ra sự ấm áp cùng hạnh phúc! Đột nhiên rất là nhớ Tiểu Cửu…… Cậu ấy đang ở đâu? Có tốt không? Đã mười tám ngày không có liên lạc gì rồi……
“Là anh hai đó! Đột nhiên trở nên kỳ quái như vậy! Thôi được rồi, ăn canh đi!” Quý Thần Quang nói xong, liền vươn tay lấy thìa múc một miếng đặt trước mặt Quý Tiêu Dương. Trong tươi cười lóe lên sự mê người……
Ăn canh xong, Quý Thần Quang vì quá mức mệt mỏi mà nằm trong lòng Quý Tiêu Dương ngủ say. Quý Tiêu Dương nhìn gương mặt của Quý Thần Quang ở trong lòng đã có chút hồng nhuận, khóe miệng còn hàm chứa một nụ cười cực nhạt, trong lòng liền cảm thấy cao hứng. Nhẹ nhàng sờ qua mặt mày vui sướng của Quý Thần Quang, ở trong lòng thầm thì: Thần Thần ngoan ngoãn ngủ! Ngủ thật ngon! Hãy mơ về anh hai nhé!
Lẳng lặng nhìn một hồi, thấy Quý Thần Quang đã ngủ say, ánh mắt vẫn luôn ôn nhu của Quý Tiêu Dương nháy mắt trở nên băng hàn! Một phát súng này, hắn muốn trả lại cho Kỷ Nguyên cùng Duy Thiên gấp bội!
……