Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 18 : Em à, khi anh hai thay quần áo thì em phải nhắm mắt lại

Ngày đăng: 13:34 18/04/20


Buổi sáng khi Quý Tiêu Dương đang ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác trong lòng có cái gì đó nhích tới nhích lui, mềm mềm, còn mang theo mùi sữa bột ngọt ngào. Không tự giác hít sâu một hơi. Giống như là mùi vị của em trai vậy, thật tốt. Cúi đầu nỉ non một tiếng “Em trai!”



Giây tiếp theo Quý Tiêu Dương cũng rất rõ ràng nghe được bên tai truyền đến một thanh âm non nớt “Anh hai!”



Mở to mắt liền thấy đôi mắt to tròn ngập nước đang nhìn cậu. Sửng sốt nửa giây Quý Tiêu Dương mới phản ứng lại được. Cậu hôm qua được nghỉ nên đến nhà ba mẹ. Tối qua cậu cùng ngủ với em trai trên một chiếc giường. Nghĩ đến đây, trong lòng Quý Tiêu Dương liền xuất hiện một loại vui vẻ khó nói. Nhất thời nhướng mày, cúi đầu hung hăng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của em trai một cái “Em à, buổi sáng tốt lành!”



Quý Tiêu Dương thấy đôi mắt to của Quý Thần Quang vụt sáng. Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nghẹn lại. Cách một lúc, cái miệng nhỏ nhắn hôn một cái đầy nước miếng lên mặt Quý Tiêu Dương, mồm miệng không rõ nói một chữ “Hảo”



“Em à, thế này thì sáng nay anh hai không cần rửa mặt rồi.” Nhìn bộ dáng khả ái của em trai, Quý Tiêu Dương nhịn không được vươn tay nhéo nhéo. Mềm mềm, thật thoải mái, nếu mỗi buổi sáng tỉnh dậy đều có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của em trai thì thật tốt biết bao….. Hơn nữa buổi tối đi ngủ ôm em trai thật sự rất thoải mái, ấm áp, mềm mềm, còn thơm thơm. Em trai thực sự là bảo bối của cậu.



Quý Thần Quang tựa hồ cũng rất muốn nói chuyện cùng Quý Tiêu Dương. Nghe cậu nói xong, cái miệng nhỏ nhắn chu chu, đôi mắt mở to vụt sáng nhìn Quý Tiêu Dương. Tựa hồ nghĩ đến nên nói cái gì. Nghĩ đến mấy câu anh hai dậy. Cuối cùng chọn một cái bé cho là tốt nhất “Phu phu”



Vốn Quý Tiêu Dương muốn nói cho em trai biết là thoải mái, không phải phu phu. Nhưng không biết vì cái gì lại thấy nghe hai từ này rất hay. Không sửa cho em trai cũng tốt lắm…….. Khóe miệng không tự giác cười cười, ánh mắt nhìn thân hình bé nhỏ trong lòng ôn nhu như nước.



“Em à, chúng ta rời giường nào. Anh hai giúp em đánh răng rửa mặt!” Nói xong Quý Tiêu Dương liền xốc chăn lên, ôm Tiểu Thần Quang ra khỏi giường. Đi đến phòng tắm, Quý Tiêu Dương đột nhiên muốn đi vệ sinh…..



Cúi đầu nhìn Quý Thần Quang trong lòng, đôi mắt to tròn vẫn luôn ngơ ngác nhìn cậu. Nghĩ đến lúc nữa mình đi vệ sinh mà em trai ở một bên dùng loại ánh mắt này nhìn cậu. Quý Tiêu Dương liền cảm thấy nôn nóng, có khả năng cậu sẽ không thể đi tiểu được…..



“Em à, em đừng trên giường đợi anh một chút, anh đi vệ sinh trước!” Ôm Quý Thần Quang đặt lại lên giường. Sờ sờ tóc Quý Thần Quang. Quý Tiêu Dương xoay người chuẩn bị đi thì lại thấy ống tay áo mình bị em trai gắt gao nắm lấy.




“Khanh khách…..” Thân thể Quý Thần Quang ở trong lòng Quý Tiêu Dương hơi vặn vẹo, cười thực thanh thúy.



Ý cười đáy mắt Quý Tiêu Dương càng lúc càng đậm. Ôm Quý Thần Quang ra khỏi phòng. Vừa xuống lầu liền thấy bảo mẫu đi về phía cậu, chớp mắt vài cái, thanh âm rất nhỏ nói “Thiếu gia, tiểu thiếu gia, hai cậu mau xuống. Phu nhân cùng lão gia đã chờ đến độ mất kiên nhẫn!”



“Được, tôi biết rồi!” Quý Tiêu Dương đối với người bảo mẫu này vẫn là rất có hảo cảm. Ngày thường cô ấy cũng thực chăm sóc em trai. Cho nên ngữ khí khi nói chuyện sẽ không còn lạnh lùng cứng rắn.



Lúc tiến tới nhà ăn, Quý Tiêu Dương chợt nghe thấy tiếng Lục Dao “Tiêu Dương như thế nào còn chưa xuống. Bữa sáng đã lạnh hết rồi.”



Quý Hào vừa vặn ngẩng đầu nhìn thấy Quý Tiêu Dương đang ôm Quý Thần Quang, nói với Lục Dao “Kia không phải đã đến rồi,” Rồi sau đó chuyển ánh mắt nhìn về phía Quý Tiêu Dương, đáy mắt hiện ý cười càng sâu “Tiêu Dương, mau đến đây dùng điểm cơm đi. Nhanh một chút không lạnh hết!” Vẫy vẫy tay với Quý Tiêu Dương.



Lục Dao cười thân thiết quay đầu “Tiêu Dương mau đến đây. Nhanh đến ăn cơm. Chắc là đói bụng rồi đi?” Vươn tay kéo ghế dựa bên cạnh ra, ý là muốn Quý Tiêu Dương ngồi cạnh cô.



Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang nở nụ cười nhu thuận với Quý Hào cùng Lục Dao “Ba me, buổi sáng tốt lành!” Thanh âm thực bình thản, tươi cười cũng bình thản. Rồi sau đó thuận thế ngồi xuống bên cạnh Lục Dao. Đem Quý Thần Quang ngồi tốt trong lòng.



Lúc này Lục Dao mới phát hiện đứa nhỏ kia đang ở trong lòng Quý Tiêu Dương. Đáy mắt lập tức hiện lên một tia tức giận. Bất quá không nghĩ tới, mấy tháng không gặp mà đứa nhỏ này lại xinh đẹp tinh xảo rất nhiều. Nhưng là cô vẫn như trước không thích nó. Bởi vì nó mà Tiêu Dương nhiều lần trợn mắt nhìn người mẹ này. Buổi sáng hôm nay Tiêu Dương muộn như vậy chắc chắn cũng là bởi vì đứa nhỏ này. Con trai bảo bối của cô rất biết lễ phép, chưa từng để người lớn phải đợi cơm cậu. Nhưng từ sau khi đứa nhỏ này được sinh ra, cô liền phát hiện con trai cô đang chậm rãi thay đổi……



Khóe mắt Lục Dao thấy đáy mắt Quý Tiêu Dương lóe ý cười ôn nhu, cẩn cẩn dực dực đút cháo cho Quý Thần Quang…. Mặt mày khẽ nhíu…..