Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 19 : Em trai, khẳng định là em cố ý…..

Ngày đăng: 13:34 18/04/20


“Em à, em muốn ăn cái gì?” Quý Tiêu Dương cúi đầu hỏi em trai trong lòng. Ở trên bàn trước mặt cậu có vài loại thức ăn. Có bánh bao, bánh mì, cháo, còn có sữa….. Đó đều là thức ăn mềm, răng em trai mới mọc có vài cái, còn chưa thể ăn cơm.



Quý Hào dừng động tác ăn cơm, có chút hứng thú nhìn hai anh em ở phía đối diện. Hắn cảm thấy đứa con hai tuổi này trừ bỏ ngày hôm qua gọi anh hai, hắn còn chưa nghe thấy nó nói cái gì khác….. Trước kia đã từng nghĩ đứa con nhỏ này là người câm điếc, hiện tại xem ra đứa nhỏ này giống ngư chỉ ở trước mặt Tiêu Dương mới có thể mở miệng nói chuyện, mở miệng cười, mới có thể vui chơi hoạt bát…..



Bên này Quý Tiêu Dương không chút để ý đến tầm mắt của ba ba. Chuyên tâm đút thức ăn cho em trai “Em à, chúng ta uống sữa trước được không? Như vậy em mới có thể cao lên được!” Cậu trước kia mỗi buổi sáng buổi tối đều uống sữa nhưng không biết em trai có thích uống loại sữa nguyên chất này không…. Quý Tiêu Dương vươn tay lấy sữa để cho em trai nếm thử. Nếu không thích thì đổi cái khác là được. Cậu thích cái loại mùi sữa thoang thoảng trên người em trai.



Quý Thần Quang thực nhu thuận ngồi trong lòng Quý Tiêu Dương. Đôi mắt mở to ngơ ngác nhìn động tác của Quý Tiêu Dương. Hai tay mập mạp nhỏ bé gắt gao nắm lấy áo trước ngực Quý Tiêu Dương.



“Nào em, thử một chút đi. Không thích thì nói cho anh hai!” Đem thìa sữa tới bên miệng Quý Thần Quang.



Quý Thần Quang ngửi thấy mùi gì đó phía trước. Hương thơm thoang thoảng giống với mùi vị ngọt ngào trước kia đã nếm qua. Vươn đầu lưỡi ra nếm một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời nhăn thành một đoàn. Đôi mắt to tròn phiếm hơi nước nhìn về phía Quý Tiêu Dương.



Quý Tiêu Dương vừa thấy bộ dáng này của em trai liền biết em trai không thích sữa nguyên chất này. Nhanh chóng đem nó đặt sang một bên. Cầm lấy một bát cháo “Em à, không khóc, chúng ta ăn chóa!” Cháo này cậu vừa thử một miếng, hương vị rất ngon, em trai hẳn là sẽ thích.



Quý Thần Quang mở to mắt ngơ ngác nhìn Quý Tiêu Dương. Nhìn một hồi lâu mới chuyển qua nhìn bát cháo trước mặt. Ánh mắt mang chút khiếp đảm…. tựa hồ không dám thử lần nữa.



“Ăn ngon lắm. Em à, ngoan, há mồm thử một miếng!” Quý Tiêu Dương ăn thử một miếng trước mặt Quý Thần Quang, sau đó nói với bé.



Thấy anh hai ăn, Quý Thần Quang mới mở cái miệng nhỏ nhắn ra thử một miếng. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời cười tươi. Chép chép cái miệng nho nhỏ. Đôi mắt ngập nước nhìn Quý Tiêu Dương, hai tay hướng bát cháo khua loạn. Tựa hồ bất mãn vì động tác chậm chạp của Quý Tiêu Dương, muốn tự mình ăn…..



Quý Hào ở một bên nhìn, đột nhiên có cảm giác chơi rất vui….. Sách, hắn mới phát hiện đứa con nhỏ của hắn thực khôi hài….. Không dấu vết tiếp tục ở một bên nhìn. Có khả năng ngay cả chính Quý Hào cũng không phát hiện ra, khóe miệng mình đang ôn nhu cười thản nhiên lộ ra lúm đồng tiền.



“Được rồi, anh hai biết em thích ăn. Đừng nóng vội. Từ từ không thì sẽ không có ai ăn cùng em đâu!” Quý Tiêu Dương nhanh chóng đem bát cháo dời đi một chút. Cháo dính lên quần áo em trai sẽ không tốt. Thật vất vả mới để em trai xinh đẹp như vậy. Bộ dáng mập mạp của em trai hảo khả ái, cực kỳ giống búp bê.
Nhìn em trai cười tươi như hoa, mặt Quý Tiêu Dương liền xụ ra. Em trai, em cư nhiên còn cười vui vẻ như vậy….. Anh hai sẽ không bao giờ mua đồ này nọ cho em nữa. Trong lòng không hiểu sao lại nảy sinh một loại cảm giác ê ẩm…. Không thoải mái. Em trai cư nhiên cũng không thèm nhìn cậu.



Ánh mắt em trai luôn nhìn theo mình. Nhưng là hiện tại cặp mắt to kia đang nhìn ba ba. Không có nhìn cậu…..



Không thoải mái….. Trong lòng thực khó chịu…..



Hừ, em trai, anh hai không thương em nữa…. Ánh mắt gắt gao nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi như hoa của em trai đang bị ba ba chọc cười….. Tay Quý Tiêu Dương nhẹ nhàng nắm thành quyền. Đáy mắt càng ngày càng âm trầm…..



“Thần Quang, con……” Đột nhiên nghe thấy thanh âm mang theo lửa giận của ba ba.



Quý Tiêu Dương nhanh chóng lấy lại tinh thần, chỉ nhìn thấy trên tây trang quý giá của ba ba dính ướt một khoảng thật lớn….. Ánh mắt lại chuyển hướng nhìn em trai. Phát hiện đôi mắt to tròn trong suốt đang nhìn cậu. Vươn tay về phía câu “Anh hai!” Thanh âm nghẹn ngào…..



Quý Tiêu Dương phi thường nhanh vươn tay ôm em trai vào lòng. Bây giờ hắn đã hiểu…. Thì ra em trai tiểu lên bộ tây trang vạn tệ của ba ba một mảng lớn như vậy…. Khó trách ba ba lại nổi giận. Đột nhiên Quý Tiêu Dương giống như hiểu được cái gì…. Cúi đầu nhéo nhéo hai má mập mạp của em trai trong lòng. Em trai, em thật nghịch ngợm…..



“Ba ba, em ấy còn nhỏ không hiểu chuyện. Ba đừng nổi giận!” Nhanh chóng giải quyết cục diện rối rắm cho em trai. Bất quá trong lòng cũng phi thường vui vẻ.



Mặt Quý Hào nghẹn thành một màu xanh. Nhưng lại không thể nói gì…. Nhưng là bộ tây trang này của hắn là một bộ rất quý giá. Bảy vạn tệ….. Hiện tại khẳng đinh là không thể dùng nữa rồi……



Thật là, như thế nào hôm nay đang yên đang lành lại muốn ôm con nhỏ…..



Buổi chiều còn có một yến tiệc quan trọng. Hắn còn cố ý chọn bộ quần áo này…..