Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 180 : Trao đổi

Ngày đăng: 13:36 18/04/20


Ăn cơm trưa xong, tất cả mọi người đều ngồi trong phòng khách. Ánh mắt Quý Tiêu Dương lướt qua bốn phía, uống một ngụm trà, “Buổi chiều một mình tôi đến chỗ hẹn là được rồi!” Thanh âm rất bình tĩnh, giống như là đang nói thời tiết hôm nay khá tốt!



Lời này vừa ra, lập tức khiến cho những người ngồi đó mãnh liệt phản đối!



“Boss, ngài thật sự muốn đi một mình? Nếu bọn họ có âm mưu gì thì làm sao bây giờ? Để cho Mười Hai Tinh chúng tôi bí mật đi theo ngài có được không?” Ánh mắt lão đại của Mười Hai Tinh nhìn về phía Quý Tiêu Dương, đáy mắt có sự không đồng ý rất mãnh liệt!



Nam Cung Kỳ vươn tay đẩy kính mắt của mình, ở một bên gật gật đầu, “Đúng vậy, Tiêu Dương cậu đi một mình rất nguy hiểm, tuyệt đối không thể được!”



“Anh hai, để cho bọn họ âm thầm đi theo anh cũng được a, đừng một thân một mình đi như vậy!” Quý Thần Quang mím môi, kéo kéo ống tay áo Quý Tiêu Dương! Kỳ thật, cậu biết bình thường anh hai đã quyết định cái gì sẽ rất khó làm cho anh hai thay đổi, hơn nữa, trước khi quyết định anh ấy đã suy nghĩ rất kỹ càng rồi. Nhưng là, cậu vẫn rất lo lắng……



“Boss, nếu ngài cảm thấy Mười Hai Tinh nhiều người quá, vậy để một mình tôi đi theo âm thầm bảo vệ ngài là được rồi!” Sát Hổ vẫn lẳng lặng ngồi ở góc khuất ăn điểm tâm ngọt cũng mở miệng! Thanh âm nói chuyện khó có một lần sinh ra chút cảm xúc dao động!



Quý Tiêu Dương nhìn thấy một câu của mình mà có bao nhiêu câu phản bác như vậy, khóe miệng nhịn không được xuất hiện một nụ cười nhợt nhạt, “Sát Hổ cùng Tinh Tam Tinh Tứ đi cùng tôi là được rồi!” Nói xong, ánh mắt Quý Tiêu Dương nhìn về phía lão đại của Mười Hai Tinh, “Anh mang theo những người còn lại, ở lại biệt thự hảo hảo bảo vệ Thần Thần cùng với Kỳ!”



“Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!” Biểu tình trên mặt lão đại của Mười Hai Tinh lập tức trở nên cực kỳ nghiêm túc! Thanh âm rất là kiên định!



“Được, tôi tin tưởng anh!” Quý Tiêu Dương cười cười với lão đại của Mười Hai Tinh, sau đó nghiêng đầu, đem tầm mắt dừng trên người Quý Thần Quang ở bên cạnh, “Thần Thần, trước tiên hảo hảo ngốc ở nhà, xem ti vi xong thì ngủ một giấc. Anh hai rất nhanh sẽ trở lại!”



“Ân. Anh hai yên tâm mà đi đi, có Kỳ ở đây, không có việc gì đâu!” Quý Thần Quang nở một nụ cười mê người với Quý Tiêu Dương, sau đó vươn tay chỉ chỉ Nam Cung Kỳ bên cạnh.



Ánh mắt Nam Cung Kỳ nhìn về phía Quý Tiêu Dương, “Tiêu Dương, Thần Quang đã có tôi giúp cậu chăm sóc thật tốt!” Anh biết Tiêu Dương lo lắng cái gì, tay Thần Quang còn đang bị thương, nhưng tư thế ngủ của em ấy……



“Được, chúng ta xuất phát đi, thời gian cũng không còn nhiều lắm!” Quý Tiêu Dương hướng về phía Nam Cung Kỳ gật gật đầu, cúi đầu hôn một cái lên môi Quý Thần Quang. Sau đó đứng lên đi về phía cửa.



……



“Lần này đi ‘Thượng Đảo’, các người cũng đừng đi theo tôi!” Hoàng Diệu Thiên đưa tay cài lại khuy áo, ánh mắt dừng trên người bốn nam tử mặc âu phục phía sau.



“Lão đại, này tuyệt đối không có khả năng!” Lời này vừa dứt, nam tử mặc âu phục đứng bên phải phía sau Hoàng Diệu Thiên liền bắt đầu phản bác, thanh âm có chút kịch liệt! Sau khi hắn nói xong, ba người khác cũng bắt đầu lên tiếng! Ý tứ đều là không đồng ý lão đại của mình một mình đến nơi hẹn!




Khóe miệng Quý Tiêu Dương hàm chứa nụ cười nhàn nhạt, một lần nữa ngồi trở lại ghế, nhìn thoáng qua cà phê trên bàn, “Hoàng tổng, cà phê nguội……”



Hoàng Diệu Thiên lập tức nhấn lên chuông đặt bên cạnh bàn. Hơn mười giây sau, người phục vụ đẩy cửa đi vào, “Xin hỏi ngài cần cái gì ạ?”



“Đổi hai chén cà phê mới đi!” Hoàng Diệu Thiên đẩy cà phê của mình và Quý Tiêu Dương về phía người phục vụ.



“Dạ được, xin chờ một chút!” Người phục vụ bưng hai chén cà phê đã nguội đi.



Người phục vụ đi rồi, Quý Tiêu Dương cùng Hoàng Diệu Thiên hai người trầm mặc không nói gì…… Ngay tại lúc Hoàng Diệu Thiên nghĩ nên mở miệng như thế nào là lúc người phục vụ bưng cà phê mới pha vào, “Tiên sinh, đây là cà phê của ngài!” Đặt hai chén cà phê đến trước mặt Quý Tiêu Dương và Hoàng Diệu Thiên, người phục vụ nhẹ gật đầu, chuẩn bị rời đi!



Hoàng Diệu Thiên lên tiếng gọi lại, “Treo biển miễn làm phiền lên!”



“Được, tôi đã biết!” Người phục vụ gật đầu. Xoay người rời khỏi phòng, treo biến miễn làm phiền lên cửa.



Hoàng Diệu Thiên nhìn cà phê trước mặt mình, nhiệt khí lượn lờ, mang theo hương thơm ngát mê người! Suy nghĩ tại trong căn phòng im lặng này tựa hồ cũng trở nên có chút mơ hồ……



“Thời điểm tôi biết Tiểu Nguyên, em ấy mới mười ba tuổi!” Một lát sau, Hoàng Diệu Thiên đột nhiên mở miệng nói chuyện. Quý Tiêu Dương nhướn mày, bưng cà phê khẽ nhấp một ngụm. Chẳng lẽ chiều hôm nay hắn phải ngồi đây nghe Hoàng Diệu Thiên kể về chuyện phong hoa tuyết nguyệt của anh ta?…… Hắn cũng không có nhàn rỗi như vậy, Thần Thần còn ở nhà chờ hắn a! Trong lòng nghĩ đến Thần Thần, mặt mày lãnh liệt đạm mạc của Quý Tiêu Dương nhiễm chút ôn nhu……



Hoàng Diệu Thiên nhìn thoáng qua, đáy mắt nhịn không được hiện lên ý cười, “Trước kia, rất nhiều thời điểm, trên mặt tôi cũng thường thường xuất hiện vẻ mặt này của cậu, trong lòng chỉ cần nghĩ đến Tiểu Nguyên, liền cảm giác nội tâm vẫn luôn cứng rắn có một sự tồn tại mềm mại nào đó……”



Quý Tiêu Dương lấy lại tinh thần, có chút kinh ngạc. Tựa hồ không phải nghe chuyện phong hoa tuyết nguyệt nữa?…… Hắn nhưng thật ra rất muốn biết, nam nhân này dựa vào cái gì cho rằng hắn sẽ bỏ qua cho Kỷ Nguyên!



“Tôi nghĩ tâm tình của cậu với của tôi hẳn là giống nhau! Nghĩ đến em ấy, chính mình sẽ trở nên phá lệ bất đồng!” Tạm dừng một hồi, Hoàng Diệu Thiên tiếp tục mở miệng nói chuyện!



“Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?” Quý Tiêu Dương bị Hoàng Diệu Thiên nói như vậy, trong lòng có chút vội vàng! Ân, hắn nhớ Thần Thần nhà hắn…… Muốn được ôm em ấy, muốn hôn hôn em ấy……



Nghe Quý Tiêu Dương nói, Hoàng Diệu Thiên trầm mặc vài giây mới mở miệng nói chuyện. “Lỗi của Tiểu Nguyên, tôi nguyện ý gánh vác!”