Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 191 : Rời đi

Ngày đăng: 13:36 18/04/20


Mẹ của Nam Cung Cửu Trần Nhã sau khi ngắt điện thoại bốn mươi phút liền chạy đến nhà của Nam Cung Kỳ. Vừa vào cửa, đổi giày xong liền lập tức vọt tới trước mặt Nam Cung Cửu, gắt gao ôm hắn vào trong ngực, nghẹn ngào khóc “Cửu Cửu, bảo bối của mẹ, con hù chết mẹ rồi!”



Nam Cung Cửu cảm giác được nữ nhân ôm mình đang vừa cực độ cao hứng vừa cực độ thương tâm. Biết hết thảy những điều này đều là do mình nên lẳng lặng để cho nữ nhân tự xưng là mẹ của hắn này ôm, tuy rằng hắn rất muốn tránh ra. Bởi vì, hắn chỉ cho phép Kỳ ôm hắn, và hắn cũng chỉ muốn ôm Kỳ! Chính là tình huống hiện tại sợ là không được!



“Nhã Nhã, em vội vội vàng vàng trở về như vậy, hẳn là rất đói bụng rồi, ăn cơm trước đi, nói gì thì Tiểu Cửu cũng có thể là cả ngày chưa ăn cơm!” Mẹ Nam Cung từ phòng bếp đi ra, ôn nhu nói với Trần Nhã một câu, trong thanh âm mang theo vài phần xin lỗi. Nếu nàng có thể cẩn thận hơn, việc này sẽ không xảy ra……



“Đúng, Nhã Nhã, ăn cơm trước đi! Tiểu Cửu cũng không có việc gì rồi, đừng để đói bụng!” Ba Nam Cung ở một bên cười phụ họa!



Trần Nhã nghe xong thì hơi hơi gật đầu, ôm Nam Cung Cửu đi về phía nhà ăn, nhưng Nam Cung Cửu lại đột nhiên tránh khỏi ôm ấp của Trần Nhã, đôi chân nho nhỏ chạy tới bên người Nam Cung Kỳ, dắt tay cậu, có chút cố sức lôi kéo cậu đi vào nhà ăn. Trần Nhã ngơ ngác nhìn, trong khoảng thời gian ngắn còn chưa có phản ứng lại được! Chờ sau khi Nam Cung Cửu lôi kéo Nam Cung Kỳ vào nhà ăn rồi, Trần Nhã mới lấy lại tinh thần, lúng ta lúng túng hỏi một câu. “Cửu Cửu, nó……”



Ba Nam Cung có chút xấu hổ không biết mở miệng như thế nào, hai tay chà xát vào với nhau “Sau khi Tiểu Cửu khỏi bệnh, liền vẫn thích gần gũi Kỳ nhi, chuyện hôm nay xảy ra cũng là bởi vì Kỳ nhi phải đi học, nó muốn đi theo, bọn anh không cho, cho nên mới……”



“Này……” Trần Nhã hoàn toàn không biết nên nói cái gì mới tốt, đứng tại chỗ một lúc, chạy nhanh vào trong nhà ăn. Đi đến trước mặt Nam Cung Cửu, vươn tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn “Cửu Cửu, có phải hôm nay gặp chuyện gì sợ hãi hay không? Sao lại không gọi mẹ?……” Lúc trước bảo bối cứ nhìn thấy mình đều sẽ ngọt ngào gọi mình một tiếng mẹ ơi, sau đó vươn tay muốn nàng ôm một cái…… Nhưng là hôm nay như thế nào hết thảy đều trở nên kỳ quái như vậy, cảm giác con của mình dường như đã thay đổi thành một người khác, làm cho nàng có chút bối rối……



Nam Cung Cửu nhẹ cúi đầu, nhếch môi, tay ở trong ống tay áo gắt gao nắm chặt. Hắn có chút chần chờ, có chút rối rắm, không biết có nên gọi hay không…… Cái cảm giác này thực xa lạ!



“Cửu Cửu? Cửu Cửu con phát ngốc cái gì vậy? Ngẩng đầu lên để cho mẹ nhìn xem có phải thật sự bị sợ hãi gì hay không, sao lại trở nên ngơ ngác như thế!” Trần Nhã thấy Nam Cung Cửu thật lâu cũng không có đáp lại mình, nhất thời liền hoảng hốt, vươn hai tay cưỡng chế ôm Nam Cung Cửu vào trong lòng.



“Không có, mẹ!” Nam Cung Cửu dùng đôi tay của mình đẩy Trần Nhã cách ra một chút.




……



Nam Cung Cửu đi rồi…… Tiểu đường đệ thích gần gũi với mình đi rồi…… Ánh mắt Nam Cung Kỳ từ trên ti vi chuyển qua cửa sổ thủy tinh ở bên cạnh. Từ cửa sổ thủy tinh có thể mơ hồ nhìn thấy đôi con ngươi đen láy của Nam Cung Cửu đang lẳng lặng nhìn cậu…… Thẳng đến khi xe rời khỏi biệt thự……



……



“Ba mẹ, con đi ngủ đây!” Rốt cuộc không nhìn thấy chiếc xe nữa, Nam Cung Kỳ đứng lên, nhẹ nhàng nói với ba mẹ mình một câu, sau đó trầm mặc đi vào phòng mình! Cảm giác trong lòng trống rỗng, giống như là có cái gì đó rơi xuống…… Có điểm áp lực khó chịu!



Ba Nam Cung cùng mẹ Nam Cung liếc nhau, hai đứa nhỏ này, đều đã có cảm tình với nhau rồi. Đột nhiên rời đi, khó tránh khỏi sẽ khổ sở một chút…… Hy vọng không ảnh hưởng đến việc học tập!



Sau khi Nam Cung Kỳ vào phòng, trực tiếp nằm trên giường, đột nhiên cảm giác được ổ chăn có chút lạnh, không còn ấm áp như trước nữa! Rụt lui thân thể quấn vào trong chăn. Nhắm mắt lại, trong đầu tất cả đều là cặp mắt màu đen của Nam Cung Cửu lẳng lặng nhìn cậu…… Nhìn cậu……



Bên trong tựa hồ hàm chứa chút gì đó cậu xem không hiểu……



Là cái gì ni? Nam Cung Kỳ nghĩ nghĩ, suy nghĩ càng ngày càng mơ hồ……



Trong mộng, một đôi con ngươi màu đen lẳng lặng, lẳng lặng nhìn câu, trong đôi đồng tử kia lóe ra một chút ánh sáng cậu xem không hiểu……