Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 192 : Là quà tặng hay là nhớ nhung?

Ngày đăng: 13:36 18/04/20


Nam Cung Cửu đi được vài ngày, trong thời gian đó tinh thần Nam Cung Kỳ luôn luôn mạc danh kỳ diệu mà hoảng hốt, lâm vào một trạng thái mất mát không nói nên lời. Luôn luôn có cảm giác phía sau thiếu đi thân ảnh bé nhỏ, trong lòng thật đúng là không biết tư vị gì…… Luôn thất thần, luôn ngẩn người, luôn nhớ nhung…… Việc này cậu trước kia chưa từng gặp phải! Giống như có chút gì đó đã chậm rãi thành thói quen, lúc này đột nhiên không còn nữa, trong ngực giống như thiếu mất cái gì đó, không biết nên dùng cái gì để bổ sung vào…… Chỉ có thể thất thần nhìn bầu trời ngẩn người, trong đầu có khi là trống rỗng, có khi lại lóe lên một câu: Em ấy đang làm cái gì? Đang đi theo sau ai?……



Loại khác thường này duy trì mười ba ngày, mẹ Nam Cung cùng ba Nam Cung đều xem ở trong mắt, rất là lo lắng, sợ ảnh hưởng đến sức khỏe cùng việc học tập của con mình. Vì thế liền đề nghị cuối tuần này đưa con đi chơi công viên. Sau khi đi công viên trở về, Nam Cung Kỳ quả nhiên khôi phục bình thường, không thường thường lâm vào thất thần nữa. Chẳng qua, mẹ Nam Cung cùng ba Nam Cung không biết được, buổi tối trước khi đi ngủ, Nam Cung Kỳ luôn ngồi trên ghế, cầm quyển nhật ký mà ngẩn người. Nhưng nửa ngày cũng không viết ra được một chữ nào, cuối mỗi lần trước khi đóng quyển nhật ký vào, trên trang giấy sẽ có một đôi con ngươi đen láy lẳng lặng……



Ngày đó, trang giấy cuối cùng của quyển nhật ký bị Nam Cung Kỳ vẽ lên một đôi con ngươi đen láy là lúc thời gian đã lặng yên không một tiếng động trôi qua hai tháng, không nhiều không ít vừa vặn sáu mươi ngày. Trong mấy ngày này, Nam Cung Kỳ từ trong miệng mẹ mình biết được hiện tại Nam Cung Cửu đang đi du lịch thiên nam địa bắc với ba mẹ hắn, ba mẹ đi công tác, hắn liền đi theo để đi chơi, ngày qua rất là tiêu dao khoái hoạt. Nghe đến những điều này, Nam Cung Kỳ luôn bất giác ở trong đầu nghĩ, không biết trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo luôn không chút biểu tình kia sẽ lộ ra biểu tình như thế nào? Là vui vẻ, hay vẫn là sóng lặng gió êm như trước……



Nhưng là mỗi lần ngẫm lại xong, Nam Cung Kỳ lại lạnh nhạt cười, vươn tay đẩy kính mắt gọng bạc của mình, đem mọi biểu tình đều giấu đi, sau đó tiếp tục làm như không có việc gì xem ti vi. Em ấy thế nào? Thì có liên quan gì đến mình, trẻ con mà, nói không chừng xoay người liền quên rồi! Chính là, cậu khi nào mới có thể quen cặp đồng tử đen láy kia…… Đến nay, trong mộng của cậu vẫn có thể mơ thấy đêm đó Nam Cung Cửu đi, đôi con ngươi đen láy của hắn xuyên thấu qua cửa kính xe bên ngoài cửa sổ thủy tinh, lẳng lặng dừng trên người cậu. Bộ dáng kia, càng ngày càng xuất hiện nhiều trong mộng của cậu, làm cậu càng thêm cảm thấy một loại cảm giác nói không nên lời……



Ngay tại lúc Nam Cung Kỳ đang thất thần, chuông của vang lên, mẹ Nam Cung dừng thanh âm nói chuyện lại, đứng lên mở cửa ra, một người chuyển phát nhanh cầm trong tay một hộp giấy màu trắng “Xin hỏi ở đây có vị nào tên là Nam Cung Kỳ không?”



Mẹ Nam Cung ngây người một giây mới lấy lại tinh thần cười gật đầu. “Có, tôi lập tức gọi nó ra đây!” Nói xong, mẹ Nam Cung quay đầu, hướng về phía phòng khách gọi to “Kỳ nhi, có đồ chuyển phát nhanh cho con, ra nhận đi!”



Nam Cung Kỳ vừa nghe thanh âm của mẹ mình thì nghi hoặc. Chính mình không có đặt cái gì ở trên mạng, sao lại có đồ chuyển phát nhanh? Chần chờ một chút, Nam Cung Kỳ mới đứng lên, đi tới cửa, nhìn người chuyển phát nhanh, ôn hòa cười cười “Tôi là Nam Cung Kỳ! Xin hỏi có đồ gì chuyển phát nhanh cho tôi vậy?”




Thốt ra lời này, mẹ Nam Cung cùng ba Nam Cung đồng thời nở nụ cười. Việc này, coi như đã là qua…… Sau đó, bọn họ cũng không ngăn đón đồ chuyển phát nhanh nữa, bất quá mỗi lần đều phải cùng Nam Cung Kỳ xem ảnh! Nam Cung Kỳ cười đáp ứng……



Theo những món đồ được chuyển phát nhanh, ngày chậm rãi trôi qua, đảo mắt đã qua ba năm……



Từ sau khi Nam Cung Kỳ nhận được món đồ chuyển phát nhanh thứ chín trăm ba mươi bốn của Nam Cung Cửu thì cách gần ba tháng không có xuất hiện đồ chuyển phát nhanh nữa…… Tinh thần Nam Cung Kỳ theo việc không thấy bóng dáng đồ chuyển phát nhanh đâu mà có chút lo lắng xao động. Tâm tư luôn luôn bất giác mà thất thần…… Ngay cả ngủ cũng không an ổn……



Thẳng đến một buổi sáng ngày nào đó, Nam Cung Kỳ lưng đeo túi sách chuẩn bị đến trường, khi mở cửa ra, một bé trai tuấn dật đang đứng trước cửa, trên khuôn mặt vẫn luôn không chút thay đổi xuất hiện một nụ cười khó có được. Có chút trúc trắc, có chút ngại ngùng “Chúng ta cùng nhau đến trường!”



……



Mai phải ra quán của bác. Không biết có edit cho các nàng được không cho nên là phải edit chương mới rồi up ngay và luôn:3