Độc Nhất Mỹ Nam Tâm

Chương 2 :

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


Ngọc Đằng Long ở trong phòng buồn bực suốt buổi chiều, cho đến lúc tới giờ cơm, khi song thân đã ở nhà ăn chờ hắn, hắn mới miễn cưỡng ra ngoài. Hắn vừa làm lễ chào phụ mẫu, đang muốn ngồi xuống ăn cơm, đột nhiên mẫu thân từ ái của hắn nước mắt nước mũi chảy ròng ròng khóc oà lên.



“Nghe nói Băng Tuyền sinh quái bệnh muốn ngươi đi trấn tà, ngươi như thế nào lại không đi? Ta khi nào lại sinh ra đứa con không biết xem trọng tình bằng hữu, không chút quan tâm đến sống chết của người thân hơn huynh đệ của mình như vậy hả?”



“Nương, đó là hắn giả vờ thôi, hắn làm gì mà bị trúng tà chứ!” Ngọc Đằng Long lớn tiếng rống lên, làm cho mái ngói một trận rung động, vách tường xung quanh nứt nghe răng rắc.



Ngọc phu nhân hoảng sợ lui vào một góc, co ro lại giống vừa nghe thấy tiếng gầm hét của quỷ vương.



Ngọc lão gia buông nhanh đôi đũa, chạy tới ôm lấy thê tử.



“Ngươi dọa nương  ngươi làm gì? Chẳng lẽ nàng nói không đúng hay sao? Băng Tuyền đối với ngươi có cái gì không tốt, ngươi luôn miệng nói hắn là giả vờ, ngay cả đến nhìn một cái cũng không thèm. Như vậy không phải là quá vô tình vô nghĩa sao? Nếu việc này truyền ra ngoài để mọi người biết được, chẳng phải sẽ trở thành trò cười, nói Ngọc gia chúng ta bất hạnh, sinh ra một người như ngươi lạnh lùng không máu không nước mắt ư?”



Hắn không phải cố ý muốn doạ mẹ sợ. Ngọc Đằng Long nhịn không được một trận chột dạ, ai xui hắn có giọng nói trời sinh đã cực đại đến vậy. Ngày thường khi nói chuyện hắn đều hạ giọng, nhưng vừa rồi nhất thời quá mức tức giận, hắn mới quên kìm hãm mà hét lên hết mức có thể.



Hơn nữa tâm tình của hắn đang rất kém. Bọn họ đều chỉ nhìn thấy cái vẻ ngoài tốt đẹp đầy giả tạo của Cảnh Băng Tuyền, nào có biết đâu trong bụng hắn chứa đầy dao gâm với giáo mác chứ.



Cảnh Băng Tuyền luôn lấy việc trêu đùa hắn làm trò vui, cho nên chuyện trúng tà lần này, chắc chắn cũng lại là một trò đùa dai của hắn.



“Ta...... Ta không muốn nhìn hắn, không muốn......”



Hắn lần này đã hạ quyết tâm rồi...... Tên đó dám nói hắn lớn lên giống Quỷ Vương Chung Quỳ.



Hừ! Cảnh Băng Tuyền ngươi tuy là bộ dạng rất đẹp, nhưng có nhất thiết phải hạ thấp ta đến độ nói ta xấu xí không giống con người như thế không?



Hắn cũng đâu muốn mình sinh ra có bộ dạng xấu thế này. Rõ ràng biết hắn rất tự ti về mặt này, vậy mà Cảnh Băng Tuyền lại cứ lấy nhược điểm này của hắn ra mà châm chọc, cho nên hắn mới có thể tức giận đến như vậy.



“Ngươi...... Ngươi thật sự không đi?” Ngọc lão gia hung hăng trừng hắn hỏi.



Hắn nhất quyết lắc đầu, “Không đi!”



“Được lắm, ngươi không đi ta cũng không ép buộc. Nhưng đến lúc Cảnh gia mang thi thể của Băng Tuyền đến nhà của chúng ta hỏi tội, ta cũng sẽ không ra mặt mà bênh vực ngươi đâu.”




Hắn không phải không có cơ hội đánh Cảnh Băng Tuyền, nhưng mà không biết là kiếp trước hắn tạo oan nghiệt gì để mắc nợ hắn, không đành lòng làm đau hắn.



Mặc kệ hắn bị Cảnh Băng Tuyền ức hiếp như thế nào, trêu đùa như thế nào, nhiều lắm là đến hôm sau Cảnh Băng Tuyền đến tìm hắn là cứ y như rằng “sau cơn mưa trời lại sáng”.



“Đằng long......”



“Hừ, đừng có gọi tên ta.”



“Đằng long......”



“Ta bảo ngươi đừng có gọi tên ta mà.”



“Đằng long......”



Ngọc Đằng Long tức giận xoay người.



Cảnh Băng Tuyền lôi kéo tay hắn nói: “Ta đói bụng quá, mấy ngày nay vì giả thần giả quỷ, cũng chưa ăn được bữa cơm nào ra trò.”



“Ngươi xứng đáng.” Ngọc Đằng Long mặc dù miệng thì cằn nhằn mắng, nhưng hắn lại đứng lên, mở cửa phòng hướng ra ngoài nói: “Băng Tuyền đói bụng, gọi người làm vài món đưa lên cho hắn.”



Bên ngoài đang hồi hộp chờ đợi, vừa nghe tất cả người nhà Cảnh gia lập tức phát ra tiếng hoan hô dậy trời.



Đầu bếp nữ vội vàng phóng đi nấu cơm, lão gia lão phu nhân Cảnh gia vui mừng lệ chảy ròng ròng, Cảnh tổng quản lại cảm kích quỳ xuống khấu đầu vài cái.



“Ngọc thiếu gia, quả nhiên cũng nhờ ngươi có bộ dáng quỷ thần, mới trấn được bọn yêu ma quỷ quái này.”



Cảnh tổng quản chính là cảm kích mới nói thế, nhưng Ngọc Đằng Long nghe được thập phần chói tai, còn Cảnh Băng Tuyền ở phòng trong đang ôm bụng cười lăn lộn. Ngọc Đằng Long xám mặt đóng cửa đánh “rầm” một cái. Hắn đúng là không thể đánh Cảnh Băng Tuyền, nhưng nhất định sẽ không cho Cảnh Băng Tuyền sống khá giả được.



Hết chương 2!