Độc Nhất Mỹ Nam Tâm

Chương 3 :

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


“Phạt ngươi một chút nữa không được ăn.”



Cảnh Băng Tuyền ngẩn ra, lập tức nhăn mặt khổ sở. Ngọc Đằng Long cũng biết điều kiện này khắc nghiệt, hắn đã bị đói mấy ngày, có thể nào cấm hắn không được ăn.



“Ít nhất phải để ta nếm qua trước, ngươi mới có thể ăn.”



Cảnh Băng Tuyền nở nụ cười, lôi kéo bàn tay to của Ngọc Đằng Long, thoả mãn thở phào nhẹ nhõm.



“Đằng Long, ngươi đối ta thật tốt.”



“Ta lại không nghĩ đối với ngươi hảo, đều là ngươi bắt buộc ta cả thôi.”



Ngọc Đằng Long oán hận nói ra những lời này, ai bảo Cảnh Băng Tuyền luôn tra tấn hắn.



Cảnh Băng Tuyền đôi mắt sáng lên, hai tay chặt chẽ ôm cánh tay hắn.”Ta còn muốn ngươi đối tốt với ta cả đời kia!”



Cảnh Băng Tuyền ôm quá nhanh làm hai người như dính sát vào nhau, hai đại nam nhân như vậy sờ tới sờ lui, không hiểu được đang làm cái gì. Nhất là gần đây Cảnh Băng Tuyền càng ngày càng dính lấy hắn, hở một chút là lại nắm lấy tay hắn mà siết chặt, nóng muốn chết, hắn cũng không phải nữ nhân, có cái gì đáng để mà sờ đâu.



“Đừng sờ soạng nữa, nóng nực quá.”



Ngọc Đằng Long phủi phủi tay, đôi tay Cảnh Băng Tuyền lại càng lấn tới, lần này là sờ tiếp lên bắp tay, giống như đang cảm thụ cơ thể tráng kiện của hắn.



“Ngươi thần kinh a, nữ nhân sờ không đủ hay sao mà còn đụng đến trên người ta?!”



Hắn hung hăng trừng mắt. Từ trước đến nay, chỉ cần hắn trợn mắt hầm hè mặt là có thể đối bất luận kẻ nào tạo thành ảnh hưởng, ngay cả cha mẹ hắn còn bị hắn doạ sợ. Duy chỉ có đối với Cảnh Băng Tuyền thế nào cũng không có tác dụng, sờ vẫn cứ sờ thôi.



“Ngươi so với nữ nhân hảo sờ hơn a.”



“Ngươi...... Ngươi đang khoe khoang cái gì a?”



Ngọc Đằng Long cảm thấy tức anh ách trong lòng, nghiến răng nghiến lợi.



Cảnh Băng Tuyền rất có duyên với người khác phái, quá đỗi đào hoa, làm cho hắn có đôi khi cảm thấy thật ganh tị. Nữ nhân ngay cả nhìn cũng không thèm liếc hắn một cái, còn sợ tới mức bỏ chạy thụt mạng.




Cảnh Băng Tuyền có tập võ mà, cho nên thật dễ dàng đỡ lấy một quyền ấy của Ngọc Đằng Long, còn mở miệng chuyện trò vui vẻ.



“Vô nghĩa!”



“Ta dạy cho ngươi.”



“Ta không cần ngươi dạy......”



Ai đều có thể dạy hắn, nhưng Cảnh Băng Tuyền thì không được.



Cảnh Băng Tuyền buông lỏng hai tay, “Không cần thì thôi, ta cũng không ép buộc ngươi, mắc công lại thêm phiền toái!”



Hắn nói như vậy, làm cho đôi tai Ngọc Đằng Long lập tức vểnh lên, tò mò vô cùng.



Cảnh Băng Tuyền rất có duyên với nữ nhân, nhất định đã sớm có kinh nghiệm. Hắn nhịn không được muốn biết chi tiết, cũng muốn biết những gì trong sách nói rốt cuộc đúng hay không.



“Thân nhau cảm giác thật sự tốt lắm sao?”



“Còn phải xem là thân với ai a. Bất quá ta còn chưa thân qua với người trong lòng ta thích, cho nên cũng không biết cảm giác đó thật sự là như thế nào.”



Ngọc Đằng Long chưa bao giờ nghe Cảnh Băng Tuyền nhắc đến người yêu trong lòng hắn. Nhưng người có thể làm cho Cảnh Băng Tuyền cao ngạo, tự phụ này thích, xác định vững chắc là một tuyệt sắc đại mỹ nữ.



“Ngươi có muốn hôn thử một lần xem sao không?”



“Với ngươi ác?” Ngọc Đằng Long không cam lòng cũng như không muốn hỏi.



Cảnh Băng Tuyền sắc mặt xìu xuống, nhún nhún vai, nói: “Không muốn thì thôi vậy.”



Ngọc Đằng Long có chút động tâm. Nhưng mà có lẽ vì lần đầu tiên phải cùng nam nhân hôn môi, hay là do hắn từ trước đến nay chán ghét Cảnh Băng Tuyền, cho nên mới không khỏi làm hắn do dự đến như vậy.



Sau một lúc lâu —