Độc Nhất Mỹ Nam Tâm

Chương 3 :

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


Sau một lúc lâu —



“Ngươi không được nói ra nga.”



Ngọc Đằng Long từ chối nửa ngày, đến tột cùng vẫn là lòng hiếu kỳ chiến thắng hết thảy. Hắn cũng chỉ là một nam tử bình thường, nhưng điều không bình thường là đến tuổi này còn chưa từng một lần được đụng tới ngón tay của nữ nhân. Thông thường, các nam tử trong nhà giàu có, mười bốn, mười lăm tuổi đã có thị thiếp, hắn thân hình cao lớn, thành thục cũng sớm, nếu không phải diện mạo thật sự quá mức uy vũ dọa người, cũng sẽ không như bây giờ, chưa từng có nữ nhân nào yêu hắn.



“Ngươi cứ ngại đông ngại tây, rốt cuộc là có muốn hay không?”



Cảnh Băng Tuyền trong giọng nói giống như không kiên nhẫn, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập tinh quang cộng thêm sự hưng phấn đang cố kìm nén, tựa như đã chờ đợi giờ khắc này từ rất lâu, rất lâu rồi.



Ngọc Đằng Long một chút cũng không phát hiện ra, rốt cuộc giống như quyết tâm nhận lấy lời cầu hôn, gật đầu cái rụp.



Hai người lại ngồi trở lại trên giường.



Cảnh Băng Tuyền nói: “Nhắm mắt lại.”



“Nhất định phải nhắm lại sao?”



“Tuỳ ngươi vậy.”



Cảnh Băng Tuyền bỗng nhiên mạnh mẽ ôm lấy hai vai Ngọc Đằng Long, làm cho hắn một trận không được tự nhiên. Nhưng Ngọc Đằng Long sao chịu được khuôn mặt tuấn mỹ đang nhích lại gần, da thịt trên mặt trong sáng, mịn màng. Nếu không phải hắn và Cảnh Băng Tuyền cùng nhau lớn lên, biết cá tính Cảnh Băng Tuyền rất đỗi nham hiểm, hắn chỉ sợ đã cho rằng Cảnh Băng Tuyền là tiên nhân từ trên trời hạ phàm xuống.



Không thể phủ nhận, sắc đẹp của Cảnh Băng Tuyền đối hắn tạo thành ảnh hưởng, làm cho hắn một trận hô hấp dồn dập. Môi Cảnh Băng Tuyền đã chạm vào môi hắn, rất nhẹ nhàng, cảm giác cũng có, nhưng không mãnh liệt như trong sách viết. Đúng là khoa trương mà…



“Hé miệng......”



“A? Ngươi nói......”



Cảnh Băng Tuyền không để cho hắn hỏi xong, đầu lưỡi linh hoạt lập tức tham nhập vào trong miệng hắn, làm cho hắn chấn động, hôn môi có cần như vậy không?
Vì cái gì hắn không nhận ra là ta cực kỳ yêu thích hắn?



Xem ra ta chỉ phải xuất thêm quỷ kế, bắt buộc Ngọc Đằng Long phải ở bên cạnh ta suốt đời. Rõ ràng ta cũng biết dùng mưu ma chước quỷ không phải là cách tối ưu, Ngọc Đằng Long lại đối với ta đầy bụng bực tức, nhưng biết làm sao hơn, bởi vì ta......ta thật sự quá thương hắn, quá thích hắn.



Cho dù Ngọc Đằng Long luôn miệng nói chán ghét ta, ta cũng vui vẻ chịu đựng. Có đôi khi nghĩ lại, đáng lý ra ta mới là người phải chịu thiệt thòi. Cảnh Băng Tuyền ta bộ dạng phong lưu tuấn mỹ, muốn nữ nhân như thế nào mà không có, vậy mà lại bị Ngọc Đằng Long làm cho mê thần loạn trí, yêu thương hắn đến không thể tự kềm chế. Còn tên ngu ngốc ấy lại đem tất cả tâm ý của ta tự biên tự diễn thành trăm ngàn chuyện xấu, hiểu lầm ngày một thêm chồng chất, cho tới bây giờ thì đưa quan hệ hai người đi đến chỗ quá đỗi nửa vời.



“Ngươi muốn cưới vợ, ta có thể nào để cho ngươi toại nguyện chứ......”



Cảnh Băng Tuyền lần này vỗ cái bàn, cái bàn rung lên một cái rồi ngã gục. Nhớ tới cảnh hắn cùng Ngọc Đằng Long ngu ngốc kia vừa mới hôn môi xong, thế mà tên ngốc tử đó đã nghĩ chạy đi tìm nữ nhân khác thành thân, hắn như thế nào có thể dễ dàng tha thứ loại sự tình này.



Huống chi Ngọc Đằng Long đang rất quyết tâm và hưng phấn, nếu như thật sự thành thân, cưới một nữ tử mà hắn cho rằng không tồi làm vợ, với tính cách của hắn, chắc chắn sẽ cả đời đối nữ nhân kia hết lòng săn sóc.



Ngọc Đằng Long là một người tốt, hắn trong lòng hiểu rất rõ điều ấy. Nếu không phải Ngọc Đằng Long có khuôn mặt cùng bộ dạng quá mức dọa người, làm cho nữ tử không dám tiếp cận, thì bằng tính cách ấy của hắn, nhất định sẽ có rất nhiều nữ nhân yêu hắn.



“Đáng giận, ta tuyệt sẽ không để ngươi vừa lòng đẹp ý, chẳng những vậy còn muốn cho ngươi trở về cầu ta dạy cho ngươi việc nam nữ.”



Trong lòng Cảnh Băng Tuyền đã nảy ra ác kế.



Ta nguyên bản cũng đâu phải là hạng người lương thiện gì, hơn nữa từ trước đến nay luôn quỷ kế đa đoan. Lúc còn rất nhỏ đã gặp gỡ với Ngọc Đằng Long, cho nên nếu muốn đem Ngọc Đằng Long đơn thuần ngay thẳng nắm trong lòng bàn tay cũng không phải việc khó.



Nếu không phải rõ ràng thương hắn, tưởng nhớ hắn, làm gì phải ủy khuất chính mình như vậy. Ta nếu như chỉ là muốn thân thể Ngọc Đằng Long, thì có thiếu gì cơ hội cũng như thủ pháp để ra tay chứ, nhưng mà ta khinh thường cách làm như vậy.



Ta muốn Ngọc Đằng Long cũng phải thương ta, sâu đậm giống như ta thương hắn bấy lâu nay. Ta muốn hắn phải cam tâm tình nguyện giao thân hiến xác cho ta. Tóm lại ta chính là muốn hai người tương thân tương ái, cho dù hiện tại thoạt nhìn là tuyệt đối không có khả năng, nhưng ta nhất định sẽ không buông tha cho hắn.



“Đáng giận......”



Tình yêu như thế phiền lòng, Ngọc Đằng Long lại cực kỳ ngu ngốc, làm cho Cảnh Băng Tuyền vừa tức vừa giận, nhưng ai bảo hắn yêu thương tên ngốc nghếch nhất trên đời ấy đến như vậy làm chi…