Dốc Quỷ Ám

Chương 7 : Lửa trong đêm

Ngày đăng: 20:59 22/04/20


Từ trong miếu thờ đi

ra, màn đêm dần buông xuống, gió biển gào thét, đem theo vài phần giá

lạnh. Lúc này mà tiếp tục đi sâu vào trong núi thì hiển nhiên là không

thuận tiện chút nào, hai người họ nghe theo lời khuyên của hòa thượng

Đức Bình quay trở lại chỗ trọ. Mông Thiếu Huy tuy đã tìm được một số câu trả lời cho mình nhưng nỗi chất chứa trong lòng cậu vẫn còn đó: Tại sao trên đảo không có ai biết cha mình? Trong giấc mơ cậu đã từng được gặp

mẹ mình, nhưng sao cảnh tượng ấy lại đáng sợ đến vậy? Những việc này ai

là người có thể giải thích được?



La Phi thì lại càng bộn bề với

những câu hỏi trong đầu, “Dốc quỷ ám” - Thảm họa sóng thần - Miếu thờ,

cách người dân trên đảo miêu tả lời đồn này thì mỗi lúc một rùng rợn

hơn, nhưng nội dung mọi người nói thì đều giống nhau, không có biểu hiện gì là đang nói dối, thực khó mà lần ra được manh mối nào trong đó.



Trên đường về không dừng lại nghỉ nên nhanh hơn nhiều so với lúc đi. Được

chừng nửa tiếng thì ngọn núi nằm trên địa bàn nơi họ ở trọ đã xuất hiện

trước mặt hai người. Xa xa trông thấy chỗ lối vào có một bóng người đi

đi lại lại, trông thấy họ đang về, người đó lập tức vội ra đón, nói

giọng khàn khàn: “Cuối cùng cậu đã về, tôi đợi cậu lâu lắm rồi!”



La Phi và Mông Thiếu Huy thoáng nhìn đã nhận ra ngay người này chính là

Tiết Hiểu Hoa –người đòi mua chịu rượu ở trên thuyền. Lão ta vừa nói vừa tiến lại gần Mông Thiếu Huy, cười lấy lòng với ý đồ xấu, còn La Phi thì lão ta chẳng thèm nhìn, làm như thể anh không hề tồn tại.



Mông Thiếu Huy chau mày: “Ông đợi tôi làm gì?”



“Tôi mang cho cậu một thứ.” Tiết Hiểu Hoa lấm lét đưa tay ra như một tên

trộm, thứ cầm trên tay chính là bức thư mà Mông Thiếu Huy bị mất.



Mông Thiếu Huy nhận lấy bức thư, nhìn lão với ánh mắt hoài nghi: “Sao ông lại có bức thư này?”



“Hehe, tôi nhặt được dưới lòng thuyền.” –Tiết Hiểu Hoa trả lời tỉnh bơ.



“Nhặt được?” –La Phi đứng bên cạnh bỗng nói chêm vào, “Chỉ e không phải từ dưới lòng thuyền, mà là từ trong túi người khác!”



Tiết Hiểu Hoa liếc nhìn La Phi, lập tức bị ánh mắt sắc nhọn của anh chặn

đứng không sao ngẩng đầu lên được. Mông Thiếu Huy lúc này cũng nhớ lại

Tiết Hiểu Hoa khi ấy đã cố ý áp sát người mình, thế là cậu không cần

phải khách sáo nữa và “hừm” lên một tiếng, rõ ràng là đồng tình với phán đoán của La Phi.



“Nhặt ở đâu thì quan trọng gì?” –Tiết Hiểu Hoa

cười phá lên, đột nhiên hạ thấp giọng và nói. “Quan trọng là tôi biết

những câu trả lời mà cậu đang đi tìm!”



“Cám ơn.” –ngay từ đầu

Mông Thiếu Huy đã ghét Tiết Hiểu Hoa, cậu trả lời với giọng không mấy

thiện cảm, “Nhưng tôi vừa mới ở chỗ miếu thờ của hòa thượng Đức Bình về, không còn hứng thú để nghe ông nói nữa.”



“Hòa thượng Đức Bình?”

–Tiết Hiểu Hoa thoạt đầu ngẩn người ra, sau đó cười nhạt, “Hmm, lão ta

tránh cậu còn chả được, lẽ nào lại đi nói cho cậu biết sự thật! Tôi biết cậu nhìn đời qua khe cửa, nên sẽ không bao giờ cậu tin tôi. Tôi còn đem theo thứ này, cậu cứ xem thử đi đã.”



Tiết Hiểu Hoa vừa nói vừa

móc trong túi ra một tờ giấy đưa cho Mông Thiếu Huy. Nhìn ống tay áo lão ta bóng nhẫy, Mông Thiếu Huy cố nhịn buồn nôn và cầm lấy tờ giấy.



Đây là một tờ giấy nháp màu trắng hết sức bình thường, được gấp làm tư

thành hình túi áo, trông rất cũ kĩ. Mông Thiếu Huy mở giấy ra, mới liếc

qua lập tức mặt đã tái nhợt, hơi thở dồn dập, hai tay cũng bắt đầu run

lên.



La Phi vội lại xem, thì thấy trên giấy trắng hóa ra là một


Đi được nửa đường thì trông thấy trong bóng đêm hình như có người đang đi đi lại lại. Khi lại gần thì nhận ra người này chính là

Mông Thiếu Huy. La Phi hỏi: “Sao cậu lại ở đây? Có thấy Tiết Hiểu Hoa

không?”



“Không thấy.” –Mông Thiếu Huy lắc đầu, tỏ vẻ hơi hoang

mang. “Em đang đi tìm mọi người đây, sao trong nhà chẳng có ai thế? Đã

xảy ra chuyện gì vậy?”



La Phi kể qua cho Mông Thiếu Huy nghe về

chuyện cháy nhà, Mông Thiếu Huy lúc này mới ngẩn người ra, sau đó cậu kể lại quá trình từ lúc mở cửa ra khỏi nhà: “Lúc chưa đến 10 giờ em đã

ngồi đợi ở trên đỉnh núi, đợi gần được một tiếng mà vẫn không thấy Tiết

Hiểu Hoa xuất hiện. Đúng lúc em đang định quay về phòng thì phát hiện

con Kaka không biết đi đâu mất.”



“Thế nên em đi tìm con Kaka phải không?” –La Phi đoán hỏi, cùng lúc giải thích cho Kim Chấn Vũ hiểu,

“Kaka là tên của con mèo cậu ấy nuôi.”



“Vâng. Nhưng em tìm mãi mà vẫn không thấy.” –nói đến đây, bộ dạng Mông Thiếu Huy buồn rầu và lo

lắng, “Sau đó em nghe thấy trong làng đâu đâu cũng tiếng gõ trống, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, mà cũng không kịp bận tâm vì vội quay về chỗ

ở, nhưng mọi người đều đi vắng cả. Em đợi rất lâu, không thấy mọi người

về, trong lòng thấy bất an nên ra đây đi tìm mọi người.



“Umm.”

–La Phi gật đầu. Mông Thiếu Huy nói nghe vẻ hợp lý, không giống với

người đang nói dối. Vả lại cậu ta với con mèo đen ấy thường ngày như

hình với bóng, giờ đúng là nó đã mất tăm tích.



“Mà thôi, em không sao là tốt rồi. Lão Tiết Hiểu Hoa này suốt ngày du thủ du thực, rượu

chè be bét, giờ chả biết là đang nằm ngủ quên đi ở cái xó xỉnh nào nữa.” –Kim Chấn Vũ vừa nói vừa nhìn Mông Thiếu Huy như muốn dò xét điều gì,

“Phải rồi, sao ông ta lại gặp cậu vậy?”



“Dạ… ông ấy bảo muốn cho em xem một vài thứ.” –Mông Thiếu Huy trả lời ậm ừ cho qua.



“Cậu đừng có tin vào những gì ông ta nói, chẳng qua là muốn lừa tiền của cậu đấy thôi, tốt nhất cậu nên tránh xa ông ta ra.” –Kim Chấn Vũ làm ra vẻ

trịnh trọng khuyên Mông Thiếu Huy, xem ra trong con mắt ông ta thì quyền lợi của du khách đáng để quan tâm hơn là tung tích của Tiết Hiểu Hoa.



Mông Thiếu Huy không bình luận gì, một cơn gió lạnh thổi qua, cậu xịt xịt

mũi, có vẻ như hơi nhiễm lạnh. Phản ứng của cậu lây sang cả La Phi,

khiến anh bất giác rụt cổ lại.



Gió biển thổi bay tóc mai của Mông Thiếu Huy, vết sẹo lại bị lộ ra, trong bóng tối trông càng đáng sợ. Kim Chấn Vũ cũng lẩn tránh ánh mắt, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.



“Nhiệt độ còn xuống sâu nữa.” –giọng ông ta có phần lo lắng, sau đó khuyên La

Phi và Mông Thiếu Huy: “Nếu các cậu không có việc gì đặc biệt, thì tốt

nhất nên sớm rời khỏi hòn đảo này.”



“Vì nước biển sẽ đóng băng đúng không?” –La Phi nhớ lại lời ông Hồ nói.



Kim Chấn Vũ gật đầu: “Đúng thế. Mấy hôm nay nhiệt độ xuống thấp kinh khủng. Chung quanh đảo chúng tôi thì không vấn đề gì, chủ yếu là cảng phố

huyện nằm ngoài vịnh, nước ở đó là nước chết, nếu bị đóng băng thì sẽ

khá phiền phức. Nhất là mấy ngày đầu, các cậu sẽ bị nhốt trên đảo.



“Nếu không có điều gì bất trắc, thì ngày mai đi vậy.” –La Phi trầm ngâm giây lát rồi đưa ra một câu trả lời nước đôi. Một mặt anh không muốn mình bị giam chân ở trên hòn đảo cô quạnh này, nhưng mặt khác những câu hỏi còn chưa tìm được lời giải đã cuốn hút anh tiếp tục ở lại.



Mông

Thiếu Huy lặng im không nói. Lúc này liệu có ai biết được, điều bất trắc mà La Phi vừa nói chỉ còn cách hòn đảo nhỏ này không xa nữa?