Dốc Quỷ Ám

Chương 8 : Thi thể trong hang động

Ngày đăng: 20:59 22/04/20


Tang Quân Dũng được

mệnh danh là người dũng cảm nhất trên đảo Minh Trạch, trong đó phần lớn

nguyên nhân là do cậu đã từng một thân một mình đến khai phá “hố trời” ở trên đảo.



“Hố trời” nằm trên đỉnh núi ở phía tây bắc đảo Minh

Trạch, là một hang núi huyền bí miệng chọc trời, sâu không đáy. Về cái

hang núi này, đã từng có nhiều lời đồn khác nhau, trong đó không ít

những câu chuyện yêu ma quỷ quái. Nhưng thực hư thế nào, trước giờ chưa

ai có thể nói một cách chuẩn xác được. Vì đã có ai xuống đó đâu mà biết.



Mấy trăm năm nay, dĩ nhiên là có những thanh niên hiếu kì và dũng cảm muốn

xuống dưới động xem rốt cuộc thế nào. Họ đem đến cuộn dây dài nhất, một

đầu buộc vào thắt lưng, đầu kia buộc vào tảng đá bên miệng hang, sau đó

lần theo miệng hang mà đi xuống khám phá. Nhưng lần nào cũng có cùng một kết quả: Bất kể sợi dây của họ dài bao nhiêu, đều không có cách nào bảo vệ được họ cho đến tận cùng của “hố trời” –bởi vì “hố trời” quả thực

quá sâu, họ chỉ biết lần xuống cho hết sợi dây rồi thất vọng quay trở

lại mặt đất.



Tang Quân Dũng đã từng là một thanh niên trong số

đó, sau vài lần thất bại, cậu không can tâm nên đã đưa ra một quyết định đáng sợ: xuống thám hiểm động trong điều kiện không có dây bảo hộ!



Mọi người trên đảo đều cho rằng cậu ta bị điên, vì theo như lời của những

người đã từng xuống hang, thì từ trên miệng hang trở xuống đều là vách

núi thẳng đứng, thậm chí có đoạn còn lõm ngược vào phía trong, tay không leo xuống, khác nào tự nộp mạng cho thần chết.



Thế mà Tang Quân

Dũng vẫn quyết tâm xuống, dụng cụ duy nhất mà cậu đem theo là một chiếc

đèn pin đeo ở bên hông, theo như lời kể của cậu ta sau đó, cậu đã xuống

đến độ sâu hơn trăm mét, dọc đường nhiều lần gặp nguy hiểm, lần đáng sợ

nhất là cậu hoàn toàn ‘rơi tự do’ khỏi vách núi, may mà gần đó có một

khe đá kẹp lấy người cậu nên mới thoát chết. Suốt chặng đường, có thể

nói là cậu đã trải qua nhiều kiếp nạn mà một người bình thường không thể nào tưởng tượng nổi.



Cũng vì thế mà cuối cùng cậu mới được tận mắt nhìn thấy cảnh đẹp mà một người bình thường cũng không thể nào hình dung nổi.



Động thạch nhũ khổng lồ. Bên trong hang khúc khuỷu sâu hoắm, cao thấp nhấp

nhô, nhũ đá muôn hình vạn trạng, màu sắc sặc sỡ, cảnh tượng hiếm có,

trông hệt như một cái cung điện nguy nga tráng lệ dưới lòng đất được

điêu khắc bằng đá quý, san hô và ngọc bích.



Tang Quân Dũng hoàn

toàn bị chinh phục bởi phong cảnh tuyệt đẹp nơi đây, lúc đó cậu không

thể nào nghĩ được rằng, lần mạo hiểm này sau đó còn đem lại cho cậu ích

lợi lớn hơn thế.



Cuộc thám hiểm lần này của Tang Quân Dũng đã

được người dân trên đảo lưu truyền như một huyền thoại, nhưng không ai

dám bắt chước cậu ta. Đến ngay bản thân Tang Quân Dũng sau khi bước ra

khỏi động thạch nhũ, cũng chưa từng có một thử nghiệm nào tương tự như

thế nữa. Cậu chỉ biết ghi sâu trong tâm trí cảnh tượng và cấu trúc kì ảo bên trong động thạch nhũ ấy.



Vài năm sau, Kim Chấn Vũ lên làm

trưởng thôn, người đàn ông rất có đầu óc này bắt đầu dẫn dắt mọi người

khai thác tiềm năng du lịch trên đảo. Một hôm, ông chợt nhớ đến cái động thạch nhũ mà Tang Quân Dũng đã có lần nhắc đến, thế là tìm đến nhà gặp

Tang Quân Dũng. Tang Quân Dũng sảng khoái nhận lời đi đầu tiến hành khai phá động thạch nhũ, nhưng cậu đưa ra điều kiện là động thạch nhũ sau

khi khai phá phải do cậu quản lý, và phải chiếm giữ 1/3 cổ phần. Kim

Chấn Vũ không có cách nào từ chối mức giá mà cậu đưa ra, vì cả cái đảo

Minh Trạch này người duy nhất có thể vạch ra bản đồ quy hoạch khai thác

động thạch nhũ là Tang Quân Dũng.



Động thạch nhũ được khai thác

một cách thuận lợi, và đã trở thành điểm đến hấp dẫn đối với du khách

trên đảo Minh Trạch, Tang Quân Dũng cũng nhờ đó mà trở thành lớp người

giàu có đầu tiên trên đảo.


Kim Chấn Vũ chỉ về phía đôi tình nhân tội nghiệp: “Là bọn họ nói thế, chắc không sai đâu.”



“Umm.” –La Phi đưa tay xoa cằm, “Như vậy có thể phỏng đoán, thời gian nạn nhân chết vào khoảng 9h tối qua đến 0h sáng nay.”



Là người đứng đầu một thôn, Kim Chấn Vũ quan tâm đến một vấn đề khác hơn,

ông hỏi La Phi: “Dựa vào tình hình hiện tại thì nguyên nhân dẫn đến cái

chết là gì? Tự sát hay bị sát hại? Hay chỉ là một tai nạn?



La Phi tạm thời không trả lời. Anh nhảy từ trên bậc đá xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn chung quanh, cái khán đài trên kia chính là nơi Tiết Hiểu Hoa bị

ngã xuống.



“Anh đã lên đó chưa?” –La Phi hỏi Kim Chấn Vũ.



“Còn chưa kịp lên.”



La Phi men theo bậc đá đi lên chỗ khán đài, Kim Chấn Vũ rảo bước theo sau.



Khán đài là nơi được thiết kế chuyên dành cho du khách đứng từ trên cao ngắm nhìn toàn cảnh của động thạch nhũ, rộng khoảng bốn mét vuông, xung

quanh có vây hàng rào bảo vệ, nhưng hàng lan can cao chưa đầy một mét rõ ràng là không thể ngăn được một người đàn ông tuổi thành niên lao từ

trên khán đài xuống dưới. Vì đã lâu không đón khách du lịch nên khán đài sạch trơn, chỉ thấy ở dưới chân hướng đông nam có một cái vỏ chai bia

như sắp rơi, trông rất chướng mắt.



“Đây chắc chắn là vỏ chai do

Tiết Hiểu Hoa để lại.” –Kim Chấn Vũ lập tức đưa ra phán đoán, “Chắc là

do hôm qua lão lại uống quá nhiều, lúc vào bên trong động để tránh lạnh, chân đứng không vững nên mới bị ngã.”



“Không, tôi thấy không giống với người say rượu bị trượt chân.” –La Phi khẽ lắc đầu, phủ định phán đoán của Kim Chấn Vũ.



Kim Chấn Vũ tỏ vẻ không hiểu: “Tại sao? Không giống ở chỗ nào?”



“Hồi nãy anh có trông thấy mắt của Tiết Hiểu Hoa không? Đó là ánh mắt kiểu gì?”



“Ánh mắt?” –Kim Chấn Vũ chau mày, hồi tưởng lại thảm cảnh của một người chết thật không phải là một trải nghiệm thú vị gì, “Tôi nhớ mắt ông ta mở

rất to, có vẻ như… vô cùng sợ hãi.”



“Đúng thế, một nỗi sợ kinh

hoàng, thứ cảm xúc này khó mà có thể thấy ở một gã say xỉn. Hơn nữa, cứ

như độ cao ở đây, thì quá trình ngã xuống của nạn nhân chỉ mất hơn một

giây, mà với một người bị mất thăng bằng do say rượu, thời gian phản ứng của anh ta thường mất khoảng hơn hai giây, như thế, anh ta hầu như

không kịp cảm nhận được nỗi sợ trước cái chết đang đến thì đã toi mạng

rồi.” –nói đoạn, La Phi nhặt vỏ chai bia lên tay, vừa xoay vừa xem.



“Quảng Tứ Đặc Khúc?” – anh bất giác khẽ đọc thành tiếng.



Kim Chấn Vũ chen ngang: “Có phát hiện gì mới không?”



Sau một hồi trầm ngâm, La Phi đã có phán đoán sơ bộ của mình, anh nói với

Kim Chấn Vũ: “Tình hình diễn ra ở đây không đơn giản thế đâu, anh phải

mau cho người về phố huyện báo cảnh sát đi.”



“Ông Hồ đánh thuyền đi từ sáng sớm.” –Kim Chấn Vũ trả lời sắc lẹm.



La Phi gật đầu vẻ hài lòng: “Được rồi, anh với Tang Quân Dũng tiếp tục ở

đây bảo vệ hiện trường, tôi sẽ đến nhà của Tiết Hiểu Hoa xem sao.”



“Đến nhà Tiết Hiểu Hoa?” –Kim Chấn Vũ thấy hơi khó hiểu, “Nơi đó đã bị thiêu rụi rồi còn đâu!”



“Chính vì thế nên tôi mới phải đến đó càng sớm càng tốt.” –lời nói của La Phi

rõ ràng là có ẩn ý sâu xa, nhưng chưa kịp để Kim Chấn Vũ truy hỏi tiếp

thì anh đã nhanh chân bước xuống thềm đá và đi ra khỏi động.