Độc Quyền Chiếm Hữu

Chương 63 :

Ngày đăng: 16:40 19/04/20


Mục Huyền, Mục Huyền.



Xin anh đừng nhìn em như vậy.



Em không biết đang xảy ra chuyện gì.



Em càng không biết, tương lai sẽ xảy ra chuyện gì...



Ngắm gương mặt thanh tú và đôi mắt sắc lạnh của Mục Huyền, trái tim tôi như bị một bàn tay bóp nghẹt.



Ánh sáng trắng không biết mờ dần từ lúc nào, tôi lại trở về sàn phi thuyền. Nhưng hai chân tôi giống như bị đổ chì, không thể nhúc nhích.



Nếu tôi qua bên đó, Mục Huyền sẽ nói gì? Anh sẽ có phản ứng như thế nào?



Lúc này, Mục Huyền cúi đầu nói điều gì đó vào máy liên lạc. Những chiếc máy bay chiến đấu ở xung quanh lập tức quay đầu, bay khỏi tầm mắt tôi. Trong vũ trụ bao la chỉ còn lại máy bay chiến đấu của anh, dừng ngay trước mặt tôi.



Tinh tú dày đặc nhấp nháy, hằng tinh màu cam ở sau lưng Mục Huyền đang từ từ dâng lên cao, hành tinh Stan lại bắt đầu một ngày mới. Chiếc máy bay của anh được phủ ánh sáng vàng, toàn thân anh ngày càng trở nên mơ hồ, ngày càng chói mắt.



Cảnh tượng này vừa tráng lệ vừa đẹp đẽ, Mục Huyền trông giống một thiên thần giáng trần.



Còn tôi đứng trong khoang tàu tăm tối, chỉ cảm thấy bất lực, sợ hãi và tủi thân.



Đột nhiên, một luồng sáng màu lam nhạt bao trùm lấy tôi. Thân thể tôi nhẹ bẫng, từ từ đi về phía trước. Cửa máy bay của Mục Huyền tự động mở ra. Anh cởi dây an toàn, đứng dậy.



Anh muốn tôi qua chỗ anh.



Nhưng... liệu anh có tin tôi?



Dù anh tin tôi, bây giờ tôi đã giết người, tôi là tội phạm, Đế quốc của anh liệu có tha cho tôi?



Tôi cũng không quên câu ‘Giết hắn’... Thân phận và năng lực của tôi kỳ quái như vậy, một ngày nào đó liệu tôi có giết Mục Huyền? Có phải người nào đó từ trong bóng tối khống chế tôi mà tôi không nhìn thấy?



Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, tôi lập tức do dự. Cùng lúc đó, thân thể tôi nóng lên, ánh sáng trắng lại xuất hiện, giống như muốn đối kháng luồng sáng màu lam của Mục Huyền.



Thân hình của tôi bất động trong khoang phi thuyền, cách anh mười mấy mét.



Chứng kiến cảnh này, Mục Huyền liền đứng lại, anh cũng đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích. Do ánh sáng chói lòa, tôi không nhìn rõ vẻ mặt của anh, nhưng tôi biết anh đang quan sát tôi, quan sát cơ thể phát sáng của tôi. Điều này càng khiến tôi hỗn loạn.



“Mục Huyền, không phải em cố ý giết bọn họ.” Tôi hét to, nhưng khoang phi thuyền đã nối với chân không của vũ trụ, thanh âm của tôi lập tức bị vũ trụ nuốt chửng.



Mục Huyền nhìn tôi. Sau đó, anh đột nhiên đi ra cửa máy bay.



Anh định ra ngoài, định tiến về phía tôi.



Tim tôi đập thình thịch, đại não còn chưa có phản ứng, người tôi đã nhích về phía trước một bước.



Trong lòng tôi chua xót vô cùng, tôi rất muốn ôm anh, nghe anh nói: “Đừng sợ, để anh xử lý.”



Ý nghĩ này điều khiển thân thể tôi tiếp tục đi về phía Mục Huyền.



Đúng lúc đó, sàn phi thuyền dưới chân tôi lắc lư kịch liệt.



Tôi ngây người, thân thể đã tự giác bay lên. Ai ngờ bốn vách khoang đều lắc lư nghiêng ngả, thân phi thuyền bắt đầu xoay tròn.



Cả phi thuyền xoay tròn với tốc độ cực nhanh.



Trời đất điên đảo, xác chết trong khoang phi thuyền bay loạn xạ. Tôi cũng bị đập vào vách khoang. Do có luồng sáng màu trắng nâng đỡ, tôi không cảm thấy đau đớn, nhưng tôi không thể khống chế phương hướng trong hoàn cảnh nghiêng ngả dữ dội, theo quán tính bị va đập lung tung.



Xảy ra chuyện gì? Lẽ nào phi thuyền xảy ra sự cố?



Nhưng khi ngẩng đầu, tôi phát hiện máy bay của Mục Huyền cũng xoay tròn như rơi vào xoáy nước. Nó bị một sức mạnh vô hình cực lớn quăng quật, ném về phía sau, trong chốc lát đã mất hút.



“Mục Huyền!” Tôi hét lên, lảo đảo bay ra ngoài cửa khoang.



Sau khi thoát khỏi phi thuyền, bay lơ lửng trong vũ trụ, tôi hoàn toàn sửng sốt khi chứng kiến cảnh tượng xung quanh.



Chiếc phi thuyền sau lưng tôi cũng bị một bàn tay vô hình quăng xuống đáy sâu vũ trụ với tốc độ nhanh không thể tin nổi. Trong nháy mắt, nó chỉ còn là chấm mờ mờ.
“Em...”



Chúng tôi đồng thời mở miệng, đồng thời im bặt. Mục Huyền nhìn tôi, ánh mắt vô cùng ôn hòa.



Tôi thở phào nhẹ nhõm.



“Em không cố ý giết người.” Tôi mở miệng, thanh âm hơi gấp gáp: “Lúc đó, bọn họ nổ súng vào em, em chỉ muốn bảo vệ bản thân. Ánh sáng trắng đó... đã giết bọn họ. Em cũng không biết tại sao lại người em lại tỏa ra luồng sáng.”



Đây là chuyện tôi muốn giải thích với anh nhất.



Bàn tay đang ôm eo tôi siết chặt, chặt đến mức tôi không thở nổi.



“Anh hiểu.” Mục Huyền nói nhỏ.



Lòng tôi chấn động. Bao nỗi chua xót, tủi thân, ngọt ngào, đau khổ vì câu nói của anh cùng một lúc dội vào lòng tôi.



Anh hiểu.



Tuy chỉ là hai từ đơn giản, nhưng tôi hiểu ý anh.



Anh biết tôi vì bất đắc dĩ, biết tôi không có ác ý. Anh hiểu nỗi sợ hãi và uất ức của tôi.



Anh tin tôi, không một chút do dự.



Tôi ôm chặt thắt lưng Mục Huyền, nghẹn ngào không thốt ra lời. Thân thể ấm áp của anh là niềm an ủi duy nhất đối với tôi.



“Xin lỗi em, anh đã tin lầm phụ thân.” Mục Huyền lên tiếng, thanh âm hơi sắc lạnh: “Phụ thân nói sẽ thả em.”



Trong lòng tôi nhói đau. Hóa ra hoàng đế lừa cả anh, chỉ vì muốn đuổi cùng giết tận tôi.



Có điều...



“Phải làm thế nào bây giờ?” Tôi cất giọng khản đặc: “Hoàng đế bệ hạ không tin em, em lại có sức mạnh kỳ quái. Anh phải làm thế nào? Anh...”



Mục Huyền giơ tay nâng cằm tôi, ánh mắt anh vừa sâu thẳm vừa dịu dàng, giọng nói trầm ổn kiên định: “Em đừng lo lắng nhiều quá. Chúng ta sẽ cùng bỏ đi.”



Tim tôi run lên: “Bỏ đi?”



“Chúng ta đi Trái Đất, Sfutan hay hành tinh khác cũng được. Dải Ngân Hà lớn như vậy, kiểu gì cũng có chốn dung thân.”



Tôi không ngờ Mục Huyền lại có quyết định này. Trong lòng tôi nổi lên niềm vui khôn xiết. Làm vậy đương nhiên là tốt nhất. Tôi không cần đối diện với sự nghi ngờ hãm hại của Đế quốc, tôi cũng không sợ có người thao túng trong bóng tối, lợi dụng tôi gây nguy hại đến Đế quốc. Chúng tôi sẽ bỏ đi thật xa, chỉ có hai chúng tôi...



Lúc này, Mục Huyền dõi mắt xuống mặt đất: “Hiện tại... em phải đợi anh một thời gian. Nhưng anh tuyệt đối không để chuyện ngày hôm nay tái diễn một lần nữa.”



Tôi giật mình. Ý của Mục Huyền là, anh đã quyết định cùng tôi bỏ đi? Chỉ là bây giờ tai họa đang diễn ra, anh không thể khoanh tay đứng nhìn, vì vậy anh bảo tôi đợi anh một thời gian?



Tôi gật đầu, trong lòng hết sức cảm động. Tâm trạng vốn rối bời trở nên bình ổn trong giây lát.



Đúng vậy, tôi còn lo lắng và sợ hãi điều gì? Dù phải lưu lạc trong vũ trụ đến thiên trường địa cửu nhưng chỉ cần được ở cùng anh, tôi cũng cảm thấy mãn nguyện.



Nhưng anh là tổng chỉ huy của quân đội, bỏ đi như vậy, liệu anh có cam lòng?



“..... Một khi anh rời khỏi Stan, hạm đội sẽ ra sao?”



“Đâu phải lúc nào cũng nổ ra chiến tranh. Lúc Đế quốc cần, anh có thể trở về.”



Tôi nhẹ lòng. Đây là biện pháp vẹn toàn cả đôi bên, vì dù sao Đế quốc cũng cần thực lực của Mục Huyền.



Có điều...



Tôi ngước nhìn Mục Huyền, trong lòng hết sức khẩn trương. Sau đó, tôi chậm rãi mở miệng: “Nếu chúng ta bỏ đi, anh không sợ gặp nguy hiểm, không sợ em... mất kiểm soát rồi giết anh hay sao?”



Mục Huyền cúi xuống nhìn tôi, thần sắc rất bình thản.



“Anh không sợ.”