Độc Quyền Chiếm Hữu
Chương 64 :
Ngày đăng: 16:40 19/04/20
Chúng tôi chầm chậm đáp xuống thảm cỏ trước nhà.
Ngôi biệt thự rất yên tĩnh, hai ngôi nhà nhỏ màu trắng ở bên cạnh gian chính của chúng tôi đã bị sụp đổ. Đội người máy cảnh vệ đang dọn dẹp đất đá. Nhìn thấy chúng tôi, bọn họ trầm mặc hành lễ.
Ngôi nhà chính xem ra vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có bức tường trắng ở bên ngoài loang lổ vết đen. Mục Huyền dắt tay tôi đẩy cửa đi vào trong. Tôi vừa ngẩng đầu liền bắt gặp Mạc Lâm và Mạc Phổ đứng trước bàn làm việc. Một người cầm máy liên lạc, một người đang lật giở bản đồ vệ tinh mặt đất. Cả hai đồng thời quay đầu về phía chúng tôi, reo lên: “Ngài chỉ huy! Vương phi!”
Mạc Phổ và Mạc Lâm kẻ trước người sau chạy về phía chúng tôi. Mạc Lâm đến trước mặt tôi, mở to mắt, mím môi sụt sịt mà chẳng nói một lời.
Mạc Phổ đứng sau lưng Mạc Lâm, cất giọng đầy xúc động: “Vương phi không sao, tốt quá.”
Viền mắt tôi cay cay: “Mạc Lâm... Mạc Phổ...”
Tôi rời khỏi vòng tay Mục Huyền, giơ tay ôm Mạc Lâm.
“Hức hức... Tôi tưởng vương phi chết rồi...” Mạc Lâm nghẹn ngào. Tôi cũng vừa khóc vừa trả lời: “Tôi cũng tưởng tôi chết rồi...”
Hai chúng tôi ôm nhau khóc lóc một lúc, Mạc Lâm đột nhiên đờ người. Anh ta lập tức buông tay khỏi người tôi, đứng thẳng, len lén liếc Mục Huyền. Bộ dạng của anh ta như gặp kẻ thù không đội trời chung.
Tôi chợt hiểu ra, không nhịn được cười. Mạc Phổ cũng ngoác miệng cười. Eo bị siết chặt, Mục Huyền lại kéo tôi vào lòng. Trong đôi mắt đen của anh thấp thoáng ý cười nhàn nhạt, cũng ẩn hiện một nỗi đau.
“Không được cho ai biết vương phi đã trở về.” Mục Huyền nghiêm giọng.
“Vâng ạ.” Mạc Lâm và Mạc Phổ đồng thời cất giọng nghiêm túc.
Tôi trầm mặc không lên tiếng.
***
Bây giờ là giữa trưa, ánh nắng bên ngoài cửa sổ chói chang đến mức tan chảy cả mặt đất. Tôi thậm chí nhìn thấy bãi cỏ chuyển sang màu vàng. Trong khi ở phía xa xa lờ mờ có tiếng khóc, tiếng kêu gào. Máy bay cứu hộ không ngừng bay qua đầu chúng tôi.
“Em hãy ở trong nhà đừng ra ngoài.” Thanh âm quen thuộc vang lên sau lưng tôi.
Tôi quay đầu. Mục Huyền vừa tắm rửa qua loa và ăn một chút đồ. Anh đã thay bộ quân phục mới.
“Anh phải đi ngay à?” Tôi hỏi.
Anh gật đầu.
Tôi biết Mục Huyền chắc chắn đi tham gia cứu nạn, nhưng bắt gặp gương mặt nhợt nhạt của anh, tôi chưa bao giờ cảm thấy không đành lòng như lúc này.
“Vậy... khi nào anh mới trở về?”
Mục Huyền hơi ngây người, giơ tay kéo tôi vào lòng.
“Đến tối.” Mục Huyền từ từ cúi xuống hôn tôi.
Đây là một nụ hôn vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ.
Hai tay anh nâng mặt tôi, môi lưỡi khô khan nhẹ nhàng liếm môi tôi, phảng phất không mang theo dục vọng mà chỉ là một sự an ủi. Sau đó anh nói khẽ: “Hoa Dao... chúng ta sẽ không xa nhau.”
Một câu giống như nói với tôi, cũng giống nói với chính bản thân anh.
Trước khi rời khỏi nhà, tôi nghe Mục Huyền hỏi Mạc Phổ: “Đã đến chưa?”
Mạc Phổ trả lời: “Hạm đội ba đã tới gần quỹ đạo. Hạm đội năm đang ở trên không trung Đế đô. Hạm đội bảy ở lại Vùng đất hoang vu.”
“Lập tức tham gia cứu viện.” Ngừng một giây, Mục Huyền nói tiếp: “Ra lệnh hạm đội năm tiếp quản công tác bảo vệ Đế đô.”
“..... Vâng ạ.”
Thời tiết ngày càng tệ hại. Mặc dù mặt trời đỏ ửng treo trên đỉnh đầu nhưng khi mở cửa sổ, không khí ở bên ngoài lạnh đến mức khiến con người rét run.
Tôi từ từ quay lại, thấy Mục Huyền đã mặc quân phục chỉnh tề. Tôi đội mũ và đeo găng tay giúp anh.
“Bọn anh phải đi rồi.” Mục Huyền lên tiếng.
Tôi không nhịn được mỉm cười, giơ tay ôm cổ anh, nói nhỏ bên tai anh bằng tiếng Trung: “..... Ông xã đi đâu, em đi theo đó.”
Mục Huyền rời đi không bao lâu, tôi cũng lên phi thuyền dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt của đội người máy cảnh vệ. Trên không trung dày đặc máy bay chiến đấu thuộc hạm đội của Mục Huyền. Chiếc phi thuyền của tôi từ từ bay về phía hoàng cung.
Từ trên cao nhìn xuống, cả Đế đô tan hoang. Trong đống đổ nát xuất hiện những dãy nhà mới dựng đơn giản màu xanh lục nối dài, giống cỏ non mới mọc trên bãi đất khô cằn, khiến con người không khỏi thương cảm.
Khu vực hoàng cung rộng lớn có vẻ tốt hơn bên ngoài. Những tòa kiến trúc màu trắng vẫn còn nguyên vẹn, vẫn tỏa ra phong cách cổ xưa trang nhã. Vô số người tụ tập bên ngoài hoàng cung, tạo thành những chấm đen, kéo dài đến nơi xa.
Mặc dù không sử dụng ống nhòm, tôi cũng có thể nhìn thấy đường nét của ‘bức tượng điêu khắc đính ước’ của chúng tôi. Bên cạnh núi ngọc đặt một cỗ máy đen sì lớn bằng sân bóng, cao đến tận trời mây. Nghe nói đây chính là thiết bị tác động tâm tinh cầu do Viện khoa học nghiên cứu chế tạo. Thiết bị này có tên gọi ‘Stan vĩnh hằng’, gồm bảy cỗ máy đặt ở bốn hướng đông tây nam bắc, xích đạo và ở hoàng cung. Tôi không rõ ‘Stan vĩnh hằng’ được vận hành như thế nào, tôi chỉ quan tâm đến Mục Huyền.
Một lúc sau, đám đông dân chúng liền quỳ một chân xuống đất. Cùng lúc này, màn hình nổi trên phi thuyền xuất hiện hình ảnh hoàng đế. Ông có bài phát biểu với người dân cả nước, đại khái thể hiện quyết tâm chiến thắng tai họa, khôi phục sự huy hoàng của hành tinh Stan.
Vừa thấy hoàng đế, tim tôi như bị nhét một tảng đá. Gương mặt từng yếu ớt và thông tuệ của ông, bây giờ càng trở nên xa lạ và âm trầm. Tôi ngoảnh đầu đi chỗ khác, không muốn nhìn mặt ông ta.
Cuối cùng, thông qua ống nhòm, tôi thấy đám người ở dưới chân núi ngọc dạt sang hai bên. Mục Huyền đi vào, thần sắc của anh lạnh lùng, ánh mắt bình tĩnh.
Dù cách rất xa nhưng vừa nhìn thấy anh, hô hấp của tôi liền ngưng trệ.
Dưới ánh mắt sùng bái và chờ mong của hàng chục vạn dân chúng, Mục Huyền chậm rãi đi lên núi ngọc. Khi anh đứng vào vị trí trung tâm của hai bàn tay, tôi không nhịn được mỉm cười.
“Vương phi, ông xã cô đang chuẩn bị cứu tinh cầu!” Mạc Lâm đứng bên cạnh tôi, dùng tiếng Trung hét lớn. Mặt tôi đỏ ửng. Sáng nay khi nghe tôi và Mục Huyền xưng hô ‘ông xã bà xã’, anh ta liền dùng từ này trêu chọc tôi.
Hệ thống phát thanh trên phi thuyền bất chợt vang lên giọng nói trầm ấm của người phát thanh viên: “Hơn ba nghìn bốn trăm người có sức mạnh tinh thần của cả nước đã vào vị trí. Bọn họ đứng trên mạch ‘Dục’ chủ yếu của tinh cầu. Dưới sự dẫn dắt của Nặc Nhĩ điện hạ, họ sẽ dùng sức mạnh tinh thần để tạo ra một tấm lưới năng lượng, tải trọng sức mạnh ‘Stan vĩnh hằng’ tác động lên tâm tinh cầu.”
Tôi và Mạc Lâm đồng thời quay đầu, trên màn hình xuất hiện hình ảnh những người có sức mạnh tinh thần mặc bộ đồ màu trắng, đứng trên ngọn núi đá trắng toát. Bọn họ đều có thần sắc vừa trang trọng vừa xúc động.
Đúng lúc này, mặt đất vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Cỗ máy ‘Stan vĩnh hằng’ to lớn như một quả núi đang rung chuyển, cho thấy nó bắt đầu vận hành. Tôi vội quan sát Mục Huyền. Anh hơi chau mày, bỏ mũ xuống đất. Gương mặt anh trắng như miếng ngọc lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Sau đó Mục Huyền giơ hai tay lên cao.
Từ lòng bàn tay anh tỏa ra tia sáng màu xanh lam chói mắt. Mục Huyền vung tay, cột sáng màu lam dâng cao mãi cao mãi, xuyên vào tầng mây.
“Tuyệt quá!” Mạc Lâm hét lên bên tai tôi.
Tôi lặng lẽ quan sát cột sáng màu lam dịu dàng như đang chống đỡ cả đất trời đó, tim đột nhiên đập nhanh một nhịp.
Sau đó, đầu tôi đau như búa bổ, sợi dây thần kinh tê liệt. Trước mắt tối sầm, tôi ngã vật xuống đất.
Nhưng cảm giác đau đớn biến mất trong tích tắc. Tầm mắt tôi đột nhiên trở thành một màu trắng, tôi chẳng nhìn thấy bất cứ thứ gì. Xung quanh cũng trở nên yên tĩnh, tôi chỉ nghe thấy tiếng gió ù ù, không biết từ nơi nào truyền tới...
Vừa định thần, tôi liền nhìn thấy gương mặt lo lắng của Mạc Lâm. Anh ta quỳ xuống đất ôm tôi, ra sức vỗ lên mặt tôi: “Vương phi, vương phi làm sao vậy, làm sao vậy?”
Tôi ngây người nhìn anh ta. Sau đó, tôi lập tức đẩy Mạc Lâm đứng dậy, dõi theo Mục Huyền trên màn hình. Cả người anh đang chìm trong ánh sáng màu lam, vừa mơ hồ vừa thần thánh.
Nước mắt đột nhiên chảy giàn giụa trên mặt tôi.
Bởi vì vào giây phút Mục Huyền phát ra cột sáng, đầu óc tôi phảng phất được ánh sáng đó mở ra một cánh cửa.
Toàn bộ ký ức về chủng tộc thời gian dội vào như thác lũ...