Độc Quyền Chiếm Hữu
Chương 68 :
Ngày đăng: 16:40 19/04/20
“Mặt đơn hay mặt kép, anh muốn ăn mặt nào?”
Tôi đổ dầu vào chảo, tay cầm quả trứng, quay đầu về phía sau.
Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu sáng cả chiếc giường lớn, khiến cả căn phòng màu ấm càng trong lành dễ chịu. Mục Huyền nằm trên giường, chiếc chăn mỏng đắp đến thắt lưng anh. Trên gương mặt trắng trẻo thanh tú, đôi mắt đen sâu hun hút nhìn tôi chăm chú.
“Anh muốn ăn em.” Anh cất giọng bình thản.
Tôi phì cười, tiếp tục chuyên tâm rán trứng. Đằng sau có tiếng bước chân khe khẽ, eo bị đôi cánh tay mạnh mẽ ôm gọn, thân thể ấm áp của anh dính sát vào người tôi. Tôi hơi run rẩy, đồ trong tay rơi xuống đất. Tôi quay người, ôm chặt lấy anh và hôn anh cuồng nhiệt.
“Tại sao em khóc?” Ánh mắt sắc bén của Mục Huyền quan sát tôi ở cự ly gần.
Tôi mỉm cười, tầm nhìn hơi mơ hồ: “Em vui nên mới khóc.”
Mục Huyền dường như hết kiên nhẫn. Anh chau mày, ôm tôi vào lòng: “Anh không thích nhìn thấy nước mắt của em.”
“Ừ... vậy anh dỗ em đi!”
“Anh không biết dỗ.”
“Anh gọi em là... bà xã đi.”
“Bà xã.”
“Ông xã...” Tôi ôm cổ Mục Huyền, kéo mặt anh xuống thấp, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt anh: “Em yêu anh.”
Mục Huyền ngẩng đầu, gương mặt anh sáng lấp lánh trong ánh nắng vàng, đáy mắt ẩn hiện ý cười: “Có người đến tìm, lát nữa anh về với em.”
“Được.” Tôi ôm thắt lưng của anh, ngả đầu vào ngực anh, nhắm mắt.
Nhưng vòng tay của Mục Huyền ngày càng lạnh giá. Dần dần, bờ ngực rắn chắc và ấm áp cũng biến mất, chỉ còn lại hai cánh tay của bản thân tôi đang ôm người tôi.
“Hoa Dao.” Đằng sau vang lên thanh âm trầm tĩnh.
Tôi mở mắt, xung quanh tối om.
Bên ngoài cửa sổ không có ánh sao, vũ trụ tăm tối như hũ nút, chỉ có dòng khí lưu huỳnh màu đỏ cuộn trào và lan tỏa khắp nơi. Tôi đang ngồi trên chiếc ghế mây cũ kỹ, toàn thân lạnh giá.
Tôi đứng dậy, quay đầu về phía người đàn ông đứng ở cửa ra vào.
“Bệ hạ.”
Cố Mẫn không lập tức mở miệng mà giơ tay bật đèn. Dưới ánh sáng dịu dàng, gương mặt anh nhợt nhạt, nhưng bộ vương phục trên người anh vẫn sạch sẽ phẳng phiu.
Cố Mẫn nhìn tôi bằng ánh mắt thương xót. Sau đó anh đi đến bên cửa sổ, kề vai với tôi.
“Người Stan quyết tâm truy đuổi đến cùng, bọn họ đã bao vây cả tinh cầu này.” Cố Mẫn nói nhỏ: “Tôi không định chống cự.”
Tôi cùng anh ngắm vũ trụ như dưới bùn lầy. Trầm mặc trong giây lát, tôi mới mở miệng: “Em xin lỗi.”
Thanh âm của Đãn An lại vang lên một lần nữa: “Chắc mọi người cũng biết, vũ trụ sụp đổ là do sự kích phát và sử dụng sức mạnh tinh thần bừa bãi. Hiện tại, chúng ta đã không thể cứu vãn tình hình. Vì vậy, đại diện Viện khoa học Stan, tôi xin đưa ra kế hoạch ‘Hồi sinh vũ trụ’. Mục tiêu trọng tâm của kế hoạch này là thông qua việc thay đổi lịch sử để cứu vũ trụ hiện tại. Kế hoạch này cần hậu nhân của chủng tộc thời gian chấp hành, đồng thời cần sự góp sức của các vị có mặt ở đây.”
Nói đến đây, Đãn An ngẩng đầu nhìn tôi và Cố Mẫn. Không chỉ anh ta, mọi người trong phòng hội nghị đều hướng ánh mắt nghi hoặc, khẩn thiết và bất an về phía chúng tôi.
Lòng tôi chùng xuống, một nỗi tuyệt vọng dội vào tim.
Bọn họ muốn chủng tộc thời gian trở về quá khứ để thay đổi lịch sử?
Nhưng bọn họ không biết, trong số những người thuộc chủng tộc thời gian còn sống, chỉ một mình tôi có năng lực xuyên qua thời – không gian dài như vậy. Nhưng tôi đã không thể quay về.
Tôi đưa mắt về phía Cố Mẫn. Thần sắc anh bình tĩnh, khóe miệng ẩn hiện nụ cười gượng gạo.
Cố Mẫn đứng dậy, bình thản đối mặt Trác Ngọ: “Ngài sĩ quan chỉ huy, chuyện này chúng tôi cũng hết cách. Hoa Dao là người duy nhất có năng lực xuyên qua cả chục triệu năm. Nhưng cô ấy...”
“Cô ta đã xuyên qua rồi.” Trác Ngọ đột nhiên tiếp lời. Điều này khiến lòng tôi rất khó chịu, nhưng tôi vẫn im lặng nghe ông ta nói tiếp: “Cô ta đã thành công cản trở kế hoạch ‘Stan hồi sinh’, làm hành tinh Stan rơi vào đêm đen, tổ tiên của chúng tôi sống trong giá lạnh và tăm tối hàng chục triệu năm.”
Tôi lập tức ngẩng đầu nhìn ông ta. Sắc mặt ông ta vừa lạnh lẽo vừa phẫn nộ. Cả hội trường im lặng như tờ.
Giọng nói trầm ổn của Cố Mẫn vang lên bên tai tôi: “Đó là kế hoạch của tôi. Chúng tôi từng định thử thay đổi lịch sử, nhưng chúng tôi đã thất bại. Nếu ngài cho đây là tội lỗi, tôi sẽ chịu trách nhiệm, không liên quan đến cô ấy.”
Tim tôi đập thình thịch. Tôi nhìn Trác Ngọ chằm chằm, sống lưng toát mồ hôi lạnh.
“Ông đã biết tôi không thể quay về...” Tôi nghe thấy thanh âm khô khan phát ra từ cổ họng mình vang vọng cả phòng hội nghị: “Vậy các ông còn có cách nào khác?”
Nếu bọn họ có cách... Nếu thật sự có cách...
Mười đầu ngón tay tôi đặt trên bàn bắt đầu run rẩy.
Trác Ngọ rời ánh mắt có sức nặng ngàn cân khỏi người tôi, hướng về phía Đãn An.
Đãn An nhìn tôi chăm chú, cất giọng trầm trầm: “Bởi vì giai đoạn lịch sử đó đã có cô, nên chúng tôi không thể để cô xuyên qua thời – không gian một lần nữa. Kế hoạch của chúng tôi là tiến hành quay ngược thời gian.”
Quay ngược thời gian?
Tôi giật mình, trong lòng dấy lên một tia hy vọng mong manh.
“Không, điều này không có khả năng.” Cố Mẫn ở bên cạnh tôi lên tiếng: “Quay ngược thời gian là việc làm không thể thực hiện.”
“Có thể.” Đãn An trả lời: “Bất kể ‘xuyên qua thời – không gian’ hay ‘quay ngược thời gian’ đều cần có hai điều kiện: Thứ nhất là năng lượng, thứ hai là thực thể mang thuộc tính của thời gian, cũng chính là chủng tộc thời gian của các anh. Chỉ có điều, ‘xuyên qua thời – không gian’ cần ít năng lượng, còn ‘quay ngược thời gian’ cần nguồn năng lượng rất lớn. Vì vậy, mới chưa có người nào thử thực hiện.”
“Anh có biết, cần nguồn năng lượng lớn đến mức nào không?” Cố Mẫn phản bác: “Anh muốn quay ngược cả vũ trụ này, cả không gian này, cần phải có nguồn năng lượng tương đương năng lượng của vũ trụ...” Nói đến đây, thần sắc Cố Mẫn trở nên kỳ lạ, ánh mắt anh bừng sáng. Anh quay đầu nhìn tôi.
Đầu óc tôi chấn động, huyệt thái dương giật giật.
Bọn họ nói... bọn họ nói...
“Trước đây, khi không có nguồn năng lượng đó, tôi cũng chẳng định giữ lại mạng sống của các người.” Trác Ngọ đột nhiên mở miệng: “Nhưng bây giờ đã xuất hiện nguồn năng lượng cực lớn mà chúng ta cần, chính là hố đen mới đang thôn tính một nửa vũ trụ.”