Độc Quyền Chiếm Hữu
Chương 69 : Chương 169
Ngày đăng: 16:40 19/04/20
Gió đêm mát lạnh, tôi nằm ngửa trên đỉnh núi ‘Dục’. Bầu trời trên cao đục ngầu, ý thức của tôi đã chìm vào một thế giới khác.
Không biết bao lâu sau.
“Cô đang dùng sức mạnh tinh thần tạo ảo ảnh đấy à?” Một thanh âm hiếu kỳ vang lên.
Tôi mở mắt, nhìn thấy cái đầu kim loại tròn trán dẹt, từ bên cạnh thò ra trước mặt tôi, đôi mắt đỏ chớp chớp.
Tôi mỉm cười ngồi dậy: “Giáo sư Đãn An, có chuyện gì vậy?”
Đãn An theo thói quen kéo chiếc áo comple nhàu nát của anh ta, ngồi xuống bên cạnh tôi: “Cô Hoa Dao, tôi có một vấn đề riêng tư muốn thỉnh giáo cô.”
“Anh nói đi.”
“Vua Quang Huy, cũng chính là chồng cô, ngài ấy là người thế nào?” Bộ dạng của anh ta có vẻ hơi ngượng nghịu và hơi xúc động.
Tôi ngẩng người.
Ngày hôm đó, sau khi kết thúc cuộc hội nghị, tôi và Cố Mẫn đều ở lại hoàng cung. Đãn An cùng các nhà khoa học bắt đầu lao vào công việc nghiên cứu. Tôi thường bị gọi tới phòng họp, trả lời một loạt câu hỏi của bọn họ, phối hợp tiến hành tính toán theo công thức và thí nghiệm.
Một quân đoàn đóng ở khắp nơi trên hành tinh Stan, nghe sự chỉ huy của Đãn An, triển khai công việc đào quật, chế tạo và vận chuyển máy móc. Đây là một kế hoạch vô cùng vĩ đại, mức độ to lớn của nó vượt quá sự tưởng tượng của tôi.
Đãn An quay như chong chóng cả ngày lẫn đêm, anh ta chưa từng nói với tôi một câu thừa thãi. Vài ngày sau sẽ là thời điểm thực thi kế hoạch ‘Hồi sinh vũ trụ’. Không ngờ hôm nay anh ta đột nhiên tìm tôi nói chuyện.
Có lẽ thấy tôi trầm mặc, Đãn An hơi bối rối, anh ta xoa đầu: “Tôi không có ý gì khác. Từ nhỏ tôi đã rất sùng bái vua Quang Huy. Vì vậy, tôi càng muốn biết nhiều điều về ngài ấy.”
Khóe mắt tôi ươn ướt: “Đãn An, anh có biết một người máy tên là ‘Mạc Lâm’ không?”
Anh ta lắc đầu: “Tôi không biết, bạn của cô à?”
“Ờ, một người bạn rất tốt của tôi.” Tôi cúi đầu, nhìn nước mắt rơi từng giọt xuống mặt đá, tạo thành vết nhàn nhạt.
Không hiểu tại sao, Đãn An cũng im lặng.
Một lúc sau, ngón tay kim loại của anh ta phảng phất vô ý nhổ một ngọn cỏ bên khe đá. Anh ta ngoác miệng cười, nói lẩm bẩm: “Để tôi có thể hiểu rõ về vụ thảm họa năm đó ở hành tinh Stan, trong đầu tôi được lắp một con chíp năng lượng từ thời xa xưa. Nghe nói, con chíp này lấy từ não bộ của một người máy đã chết trong cuộc chiến sức mạnh tinh thần ở Đế quốc lúc bấy giờ.”
Đãn An ngoảnh đầu nhìn tôi, chớp chớp mắt: “Có khi cô quen chủ nhân của con chíp này cũng không biết chừng?”
Trong đầu tôi vụt qua cảnh tượng Mạc Lâm hy sinh, đầu của anh ta vùi trong mảnh vỡ máy bay, cổ họng tắc nghẹn, đôi mắt không còn sinh khí...
Tôi bất chợt giơ tay ôm Đãn An.
Là anh phải không? Mạc Lâm thân yêu của tôi?
Toàn thân anh ta cứng đờ, thanh âm nơm nớp vang lên: “Cô Hoa Dao... Chuyện này... Cô rất buồn sao?”
Tôi nghẹn ngào không nói nên lời, càng ôm anh ta chặt hơn, vùi đầu vào bộ ngực lạnh lẽo của anh ta, nước mắt nhanh chóng làm ướt một mảng áo quân phục của anh ta.
Một lúc sau, tôi có cảm giác Đãn An vỗ nhẹ tay lên lưng tôi, động tác vừa ngượng ngùng vừa cứng nhắc. Tôi mềm lòng, buông tay khỏi người anh ta, không nhịn được cười trong nước mắt. Đãn An liếc tôi một cái rồi lập tức quay đầu sang một bên: “Tôi...”
“Anh ấy là người rất bá đạo.” Tôi cất giọng dịu dàng: “... Mạc Lâm, rất sợ anh ấy.”
Đãn An liền quay đầu về phía tôi, đôi mắt anh ta mở lớn, sáng lấp lánh: “Vậy à?”
Đây là một buổi tối tốt đẹp nhất kể từ khi tôi quay lại thời đại này.
“Tầng thứ ba.” Tôi nói nhỏ: “Tôi có thể cảm nhận một cách chính xác.”
Bọn họ không hề nghi ngờ, bởi vì bọn họ biết trên người tôi còn tàn dư sức mạnh tinh thần của Mục Huyền, nên tôi có thể cảm nhận ra vị trí của anh.
Lúc chúng tôi đứng ở cửa kho vũ trụ trên tầng thứ ba, cảnh tượng tương tự từng xảy ra ùa về như thác lũ.
“Đóng tầng hầm... tầng hầm...” Gương mặt tôi lúc đó chắc là quẫn bách đến mức đỏ ửng?
“Đóng tua-bin tầng hầm.” Mục Huyền ngồi lẫn trong đám lính đánh thuê, ngẩng mặt nhìn tôi. Anh cất giọng trầm khàn, bộc lộ sự yêu thương chỉ một mình tôi hiểu.
Không sao, Mục Huyền. Tuy bây giờ anh không có ký ức của những tháng ngày sau này, nhưng chúng ta sẽ cùng nhau tìm lại.
Mà lần này, em tuyệt đối không để cho anh chết trong lòng em nữa.
Tôi nhắm mắt rồi lại mở mắt. Căn phòng trước mặt tăm tối, ánh đèn mờ mờ như sương mù lan tỏa. Mục Huyền và mười mấy tên lính đánh thuê đang ở góc tường, đằng sau giá sắt đồ sộ kia.
Mạc Phổ và hai người lính đi trước, bọn họ bỗng dưng dừng bước. Tôi hoàn toàn mất kiểm soát, lao về phía trước, bất chấp tiếng chân của tôi có thể kinh động đến đám lính đánh thuê. Tôi thậm chí còn đẩy Mạc Phổ, chạy ra sau giá sắt, khiến Mạc Lâm sợ đến mức hét lên.
Khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt, tôi gần như nín thở.
Dưới ánh đèn mờ mờ, một người đàn ông cao lớn lặng lẽ đứng ở đó, quay lưng về phía chúng tôi. Lính đánh thuê nằm đầy dưới đất, tất cả đều nhắm mắt. Không biết bọn chúng chỉ bị ngất đi hay đã chết.
Nghe thấy tiếng động, người đàn ông từ từ quay lại, nhìn chúng tôi.
Nước mắt trào ra trong tích tắc, tôi nghe thấy tiếng kêu ù ù trong tai, sau đó nhịp tim trong lồng ngực đập kịch liệt đến mức có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Tôi giơ hai tay ôm mặt, nước mắt giàn giụa. Tôi chỉ sợ tôi đang ở trong giấc mơ, một giấc mơ trước sau gì tôi cũng sẽ tỉnh lại.
Là Mục Huyền. Tình hình hoàn toàn khác lần trước, nhưng người đó đúng là anh.
Anh mặc bộ quân phục màu đen rách bươm của lính đánh thuê. Thân hình cao lớn thẳng đứng giống một bức tượng điêu khắc. Gương mặt trắng ngần dính đầy vết máu tươi, mái tóc đen lộn xộn. Thần sắc của anh có vẻ mệt mỏi, đôi mắt sâu hun hút của anh nhìn tôi chăm chú.
Tôi run rẩy, lảo đảo đi về phía Mục Huyền. Khi đến gần, tôi có thể nhìn rõ ánh mắt của anh. Ánh mắt đó khiến trái tim tôi nhói đau.
Ánh mắt của anh giống sắc đêm mù mịt, ẩn chứa nhiều tâm tình tôi không hiểu nổi. Tôi khắc khoải, trong lòng đau đớn vô ngần.
Sau đó, tôi nhìn thấy, từ đáy mắt anh dâng lên ánh lệ rõ ràng.
Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, trong mắt tôi chỉ có anh. Giọt nước mắt của anh khiến trái tim tôi vỡ vụn. Tôi giang hai tay ôm chặt thắt lưng anh.
“Mục Huyền! Mục Huyền!” Tôi nghẹn ngào.
Thân thể ấm áp, bờ ngực rắn chắc, mùi hương quen thuộc... Đúng là Mục Huyền của tôi! Tôi dùng hết sức lực ôm anh càng chặt hơn, chặt đến mức tôi không thở nổi.
“Tiểu thư, ngài chỉ huy! Tôi đề nghị nên rời khỏi nơi này trước.” Giọng nói trầm tĩnh của Mạc Phổ từ phía sau vọng tới.
Lúc này tôi mới định thần. Vừa buông người Mục Huyền, tôi đột nhiên phát hiện anh đứng yên bất động trong lòng tôi.
Hai tay anh từ đầu đến cuối buông thõng cạnh người, anh không hề ôm tôi.
Tôi chợt hiểu ra vấn đề. Nhất định là phản ứng của tôi quá kịch liệt nên anh cảm thấy bất ngờ? Tôi bây giờ vẫn chưa yêu anh.
Tôi vừa định ngẩng đầu nhìn Mục Huyền, eo đột nhiên bị siết chặt. Anh dùng sức mạnh đến nỗi khiến tôi đau buốt. Sau đó, anh đẩy tôi vào bờ tường.
Tôi vừa định mở miệng, cằm đã bị anh bóp tới mức không thể động đậy. Mục Huyền cúi đầu, ánh mắt u tối của anh sâu như đáy bể, đôi môi lạnh lẽo và nứt nẻ của anh phủ xuống môi tôi.