Độc Sủng - Chanh
Chương 16 :
Ngày đăng: 12:04 30/04/20
Ôn Thẩm dìu cô về phòng, nhẹ nhàng băng bó vết thương trên trán cho cô. Chỉ thấy An Mạt cau mày không lên tiếng, gương mặt đã lấm tấm mồ hôi hột, lòng bà liền dấy lên một hồi đau nhói, bà chỉ thở hắt ra rồi lắc đầu. Sau khi băng bó xong, Ôn Thẩm nắm lấy tay cô, khẽ nắn một cái:
- " An Mạt, có phải con nên từ bỏ cậu chủ rồi hay không? "
An Mạt lúc này cúi gằm mặt, không hề để ý đến lời Ôn Thẩm nói. Gò má trắng nõn của cô xuất hiện một vệt nước rất dài, cô đã khóc từ lúc nào.
- " Dì Thẩm, có phải...con làm sai chuyện gì với con bé hay không? "
Âm thanh khàn đặc phát ra từ cổ họng, An Mạt tay nắm chặt lấy tay Ôn Thẩm, chậm rãi quay người sang đối diện với Ôn Thẩm.
- " Không có không có! "
Ôn Thẩm vỗ nhẹ trên tay cô, bà không hiểu được vì sao An Nguyệt lại làm như vậy? Họ vốn là chị em ruột, An Nguyệt đến một tiếng gọi " chị " cũng không ra hồn.
Đến ngay cả chồng sắp cưới của An Mạt cô ta cũng không tha?
Mỗi ngày bà đến đây làm việc, bước lên tầng hai dọn dẹp đều sẽ nhìn thấy được An Nguyệt với Âu Dương Đằng nằm chung một chỗ, ôm nhau rất thân thiết. Còn An Mạt? Ngay cả hơi ấm bên cạnh cũng không có, nằm một mình trên chiếc giường lớn, co ro ôm lấy tấm chăn thật chặt. Có khi lại nhìn thấy cô một mình ở trong phòng xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út, ngốc nghếch mỉm cười.
Lúc đầu bà được đón đến đây, An Nguyệt chính miệng nói với bà: " Cô ta là chủ, là vợ của anh Đằng, còn con mù An Mạt là vợ bé! An Mạt cướp chồng của cô ta, mặt dày dọn đến đây sống! "
Nhưng bà không nghĩ như thế! Chính thê sao đến một chiếc nhẫn trên tay cũng không thấy? Bà đến đây theo lời của Âu Dương Lam, cũng được căn dặn từ trước.
An Mạt với Âu Dương Đằng đã đính hôn, hai người sắp thành vợ chồng!
Một tiếng gọi " cô chủ ". Bà cũng đã phải nhẫn nhịn để gọi.
- " Dì Thẩm? "
Tiếng nói của cô cắt ngang đoạn hồi ức của Ôn Thẩm.
- " An Mạt, dì kể cho con nghe chuyện này, thực ra mối quan hệ giữa An Nguyệt với Âu Dương Đằng là có vấn đề! "
Dù sao An Mạt cũng gọi bà một tiếng " dì ", bà không thể phụ lòng An Mạt, nên quyết định hôm nay sẽ kể hết mọi chuyện mà bà biết.
- " Có vấn đề? "
An Mạt sịt mũi, đưa tay gạt nhanh nước trên mặt, nhỏ giọng hỏi lại.
- " Ừ! Thực ra mối quan hệ giữa An Nguyệt với A Đằng rất thân thiết, không giống kiểu anh rể hay em dâu gì đó, mà là quan hệ nam nữ bất ổn! "
- " Dì nói cái gì vậy? Con nghe không hiểu! "
An Mạt kéo mông ngồi lại gần bà, cô thực sự nghe không hiểu Ôn Thẩm đang nói cái gì.
Ôn Thẩm lập tức thở dài, chép miệng một cái, con bé này nói đến mức như vậy rồi sao còn không hiểu?
Thôi thì bà đành nói thẳng vậy, Ôn Thẩm tặc lưỡi, ghé sát mặt cô nói nhỏ:
- " Dì nói con nghe, dì thấy An Nguyệt nằm trên giường...
- " Bà Thẩm? Bà làm gì trong này vậy? "
Một lời cắt đứt hết ý định của bà. Ôn Thẩm giật mình, nhanh chóng xoay đầu ra cửa
- " Cậu...cậu chủ! "
Cũng theo đó, Ôn Thẩm đứng phắt dậy khỏi giường.
Âu Dương Đằng mặt đầy sát khí bước vào, đến hơi thở của hắn cũng bị đứt quãng, có khi nào chạy xồng xộc xuống đây?
- " Bà...nói gì với cô ấy rồi? "
Âu Dương Đằng chậm rãi tiến lại chỗ Ôn Thẩm, thấp giọng hỏi bà.
Ôn Thẩm liền lắc đầu, mím môi nhìn hắn. Âu Dương Đằng thấy bà như vậy, nhẹ nhõm thở hắt ra
- " Mau ra ngoài! "
- " Dạ dạ! "
Ôn Thẩm khẽ đưa mắt liếc cô, sau đó đi nhanh ra khỏi phòng đóng sập cửa lại.
- " An Mạt! Em...có sao không? "
Hắn chầm chậm ngồi xuống dưới chân cô, đưa tay vuốt ve bàn chân đã xuất hiện một vết bầm ở đó.
- " Không sao! Con bé An Nguyệt nó...bị thương? "
- " Ừm! "
Hắn đưa mắt nhìn cô, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, môi nhếch lên một đường cong, nhẹ nhàng hỏi cô:
- " An Mạt, con bé nó nói tất cả là do em sai người làm! Có đúng như vậy không? "
An Mạt lắc đầu, tay không tự chủ mà tìm mò hắn, Âu Dương Đằng thấy vậy liền đứng lên, lùi lại vài bước.
An Mạt không tìm thấy được hắn, bàn tay hụt hẫng giữa không trung liền thu về, nắm chặt lấy góc váy
- " Em không có, thành ra như vậy, liệu sai người làm được không? "
Âu Dương Đằng mỉm cười, nụ cười vô cùng khinh bỉ, hắn không nói gì thêm với cô, chủ động xoay người đi ra khỏi phòng.
" Bị mù còn câu dẫn được đàn ông, việc sai người làm An Nguyệt ra như vậy chắc chắn cô làm được! "
- " A Đằng? Anh có ở đó không? "
Đáp lại lời cô là tiếng đóng sập cửa thật mạnh.
Hắn đi rồi!
- --
- " An Mạt tiểu thư bị cô ta đẩy đập đầu vào tường, có vẻ như vết thương rất nặng! "
Luv đứng khoanh tay sau lưng báo cáo tình hình của An Mạt, nhìn Huyết Ưu Trác đang nhắm nghiền mắt ngâm mình ở hồ bơi trên sân thượng, bên cạnh có Steven đang nhàn nhã uống lon bia mát lạnh.
- " Ivan, cậu chọc nhầm tổ kiến lửa rồi! Hại cô ta, cô ta lại hại ngược lại An Mạt, chậc, cô bé này có đứa em gái cũng tốt thật! "
Đôi mắt màu hổ phách chậm rãi mở ra, mái tóc bị dính nước mà nặng nề phủ xuống che đi đôi mày đang cau lại rất chặt của Huyết Ưu Trác.
- " Này, cậu bẻ gãy một tay của cô ta có phải là nhẹ quá rồi không? "
Steven một hơi tu cạn hết lon bia, ngúyt dài nhìn anh.
- " Steven? "
- " Hả? "
- " Cậu nghĩ mối quan hệ giữa Âu Dương Đằng với em gái Mạt Mạt là như thế nào? "
Huyết Ưu Trác nhảy lên khỏi hồ bơi, Luv nhanh chóng đưa khăn tắm lại cho anh. Huyết Ưu Trác nhận lấy tùy tiện khoác lên người, ngồi lên ghế gỗ bên cạnh.
- " Là kiểu quan hệ em gái nuôi để thịt! "
Lời này vừa dứt chỉ thấy Huyết Ưu Trác môi cong lên, nở nụ cười rất đậm.
- " Cậu cười cái gì? "
Hiếm khi thấy được nụ cười của anh đậm như vậy, Steven tinh ý liếc anh một cái, còn đùa giỡn vứt lon bia đã bị bóp méo về phía anh.
Huyết Ưu Trác lập tức nghiêng người, liền tránh được lon bia xé gió lao đến.
- " Steven? "
- " Có chuyện gì? "
Steven tặc lưỡi, đưa tay chống lên thành bể nhìn anh.
Huyết Ưu Trác thở hắt ra, người hơi cúi xuống, hai tay đặt trên đầu gối đan chặt vào nhau, trầm giọng nói:
- " Cậu nghĩ rạch mặt đau hơn hay để đầu đập vào tường đau hơn? "