Độc Sủng - Chanh
Chương 17 :
Ngày đăng: 12:04 30/04/20
Sáng sớm, ánh nắng le lói xuyên qua những tán lá chiếu thẳng lên ngôi nhà của An Mạt.
Sương đọng lại trên kẽ lá cũng theo đó mà rơi xuống mặt đất, có một chú ốc sên bò chầm chậm trên bệ cửa sổ ở phòng cô.
Khung cảnh đẹp đẽ như vậy, cuối cùng lại không thể nhìn thấy. Tia nắng ấm áp hắt lên khuôn mặt An Mạt, cô chỉ có thể cảm nhận được nó rơi trên mặt mình, ấm nóng đến lạ thường.
Càng làm nổi bật lên vết thương trên trán cô, sau này, ở đây sẽ có một vết sẹo.
- " An Mạt? "
Tiếng mẹ Âu Dương Đằng gọi cô, bà mở cửa đi vào bên trong phòng.
- " Mẹ? "
An Mạt đang đứng cạnh cửa sổ, nghe thấy Âu Dương Lam gọi, có chút bất ngờ chậm rãi xoay cơ thể lại, đưa tay mò mẫm tìm hướng bà mà bước tới.
Âu Dương Lam bắt lấy tay cô, kéo cô từ từ ngồi xuống giường
- " An Mạt, trán con sao vậy? "
Bà thấy miếng băng gạc dán trên trán cô, lo lắng vuốt ve mặt cô một cái, trong lòng dấy lên cơn xót xa, nhìn cô khẽ thở dài.
Chỉ thấy cô bình thản lắc đầu.
- " Con không sao, đi đứng không cẩn thận nên bị té! "
- " Phải nhớ tự chăm sóc bản thân đấy, hôm nay mẹ tới đây là vì muốn thông báo cho hai đứa, mẹ với mẹ con đã thống nhất đến đầu mùa thu sẽ cho hai đứa kết hôn! "
- " Mùa thu? "
An Mạt lập tức nhướng mày, giờ cũng đã sắp qua mùa hè, có phải gấp quá rồi không? Nhưng cô thì không sao, còn Âu Dương Đằng? Quan trọng là hắn có chấp nhận hay không.
- " Mẹ à! Cũng còn vài tuần nữa là qua mùa thu rồi, hôn lễ gấp gáp như vậy, A Đằng còn mới mở công ty, con sợ anh ấy sẽ không đồng ý! "
Âu Dương Lam vỗ nhẹ trên tay cô, hạ giọng nói:
- " Nó dám không đồng ý sao? Để mẹ lên tìm nó nói chuyện một lát! "
Bà dìu cô đứng lên, bước chậm từng bước theo nhịp của cô, dẫn cô ra đến phòng khách liền gọi Ôn Thẩm đưa cô ra ngoài hóng gió.
Sau khi Ôn Thẩm với An Mạt ra khỏi nhà rồi, Âu Dương Lam mặt liền đanh lại đi thẳng lên tầng hai.
Âu Dương Lam tiến lại chỗ An Nguyệt, mặt ghé sát vào mặt An Nguyệt, thấp giọng hỏi cô ta.
An Nguyệt mím môi, hơi thở phát ra có vài phần đứt quãng, mặc dù sợ hãi, nhưng cô ta vẫn dám đáp lại:
- " Con yêu anh Đằng! "
" Chát ". Một bạt tai xé gió đáp thẳng lên mặt An Nguyệt.
- " Mẹ à! "
Âu Dương Đằng hét lên, đẩy An Nguyệt ra sau lưng, hắn đứng trước mặt bà, cau mày nói:
- " Người con yêu là cô ấy, con không yêu An Mạt! "
- " Nói thêm câu nữa một xu mày cũng đừng hòng có! "
- " Con là con trai duy nhất của mẹ đấy! "
- " Ai nói với mày cứ là con trai duy nhất sẽ được hưởng tài sản? Mày nghĩ Âu Dương Lam này không quyên góp cho hội từ thiện được sao? "
Âu Dương Đằng sững người, hắn nghĩ bà chỉ vì tức giận mới nói ra như vậy, hắn vội cầm chặt tay bà, lí nhí nói lại:
- " Mẹ đừng như vậy! Con biết lỗi rồi! "
- " Con bé An Mạt tặng mắt cho mày đúng là vô ích! "
Âu Dương Lam gạt tay hắn ra, cơn thỉnh nộ theo đó cũng dần giảm xuống, bà bất giác thở dài.
Sao bà dám đối diện với An Mạt đây? Con trai bà gây ra lỗi lớn như vậy, chỉ sợ An Mạt mãi mãi cũng không tha thứ cho hắn.
Âu Dương Lam rất muốn đón An Mạt về nhà. Muốn thay bố mẹ cô chăm sóc cho cô thật tốt.
Nếu có cơ hội, bà cũng muốn An Mạt nhìn thấy ánh sáng một lần nữa.
- " Kể từ bây giờ, mày với cô ta, cắt đứt quan hệ! Mau chuẩn bị để kết hôn với An Mạt! "
Âu Dương Lam mất hết sức lực ngồi lại ghế sofa, định đưa ly nước lên miệng uống, thì nghe thấy tiếng An Nguyệt phát ra:
- " Bác Lam, con có thai với anh ấy rồi! "