Độc Sủng - Chanh

Chương 18 :

Ngày đăng: 12:04 30/04/20


Một câu An Nguyệt nói ra, bà liền đứng hình. Âu Dương Đằng cũng không kém, quay phắt lại nhìn An Nguyệt.



- " Em nói cái gì? "



Hắn vịn chặt bả vai An Nguyệt, gấp gáp hỏi lại.



- " Em có thai rồi! "



An Nguyệt nhìn thẳng vào mắt hắn, nhấn mạnh từng chữ. Âu Dương Đằng môi liền nhếch lên, nở nụ cười rất tươi. Hắn cuối cùng cũng có con rồi!



- " Mẹ! Mẹ có cháu bế rồi! "



- " Mày vui như vậy? "



Âu Dương Lam nặng nề đặt ly nước xuống bàn, lần thứ hai đứng lên bước đến chỗ An Nguyệt.



- " Có từ khi nào? "



- " 9 tuần rồi! "



- " Vậy là cô có thai trước đính hôn của An Mạt? "



- " Hình như là vậy! "



- " Tại sao bây giờ cô mới nói? Chẳng lẽ cô không có biểu hiện gì hay sao? "



- " Con mới biết mấy ngày trước, hình như đứa bé không quậy con, không nghén, đứa bé rất ngoan! "



An Nguyệt bây giờ mới dám đối diện mắt bà, tay nắm lấy góc váy rất chặt, mặt vênh lên đáp lại



- " Con muốn kết hôn với A Đằng! "



- " Cô nằm mơ à? "



Âu Dương Lam liền bật cười, đến bà cũng không biết, bà cười vì chuyện gì?



Cười vì bất lực? Hay là cười vì bà quá ngu ngốc, chiều chuộng hắn quá mức khiến sự việc xảy ra đến mức độ như vậy?



- " Con sẽ sinh đứa bé ra! Con không muốn đứa bé sinh ra mà không có bố! "



- " Có chắc là cô có thai không? "



Những lời nói của An Nguyệt, bà không thể tin. Bà cũng không dám tin An Nguyệt có thai.



An Nguyệt bất giác đưa tay lên vuốt ve phần bụng phẳng lì, cô ta thở hắt ra một hơi, nở nụ cười:




An Mạt mi tâm khẽ động, trong lòng loé lên tia nghi ngờ.



1 năm trước, có phải là người này hay không? Cô cần phải xác nhận lại.



- " Tôi vay tiền anh lúc nào? "



- " Còn giả vờ? Em biết rõ tôi là ai! "



- " Tôi không biết! "



Huyết Ưu Trác " Ồ " lên một tiếng, sau đó bật cười, nụ cười có chút ma mị xen lẫn ý trêu đùa cô:



- " Có cần cắn một cái trên cổ để em nhớ lại hay không? "



An Mạt sững sờ, bất giác đưa tay sờ lên cổ. Anh bắt được điểm này của cô, ý cười càng đậm.



Đúng chính là người này rồi!



An Mạt ho khan một tiếng, hoá ra từ trước đến nay anh gần cô như vậy mà cô lại không biết. Ân nhân của cô cuối cùng cũng xuất hiện, nhưng mà đền đáp kiểu gì đây?



- " À...cái đó! Thực ra, cảm ơn anh lúc đó đã..."



Nói đến đây cô liền dừng lại. Chẳng lẽ nói cảm ơn anh vì để tiền lại? Cảm ơn anh vì đã không làm gì cô?



Chung quy cô vẫn nói ra một câu cảm ơn.



- " Hết rồi? "



Anh nhướng mày, cho cô mượn tiền xong rồi đổi lại bằng một câu cảm ơn? Rồi lãi đâu?



- " Sau này có cơ hội, tôi sẽ trả lại tiền cho anh! "



An Mạt mím môi, nhấc chân bước từng bước nhỏ, cảm thấy thật muốn cách xa người này



Càng xa càng tốt!



- " Bán nhà em cũng không trả nổi! Tiền lãi 1 năm em nghĩ là bao nhiêu? "



- " Cái gì mà tiền lãi? "



An Mạt giật mình. Lúc đó anh để lại tiền, cô nghĩ nếu gặp lại chắc chắn sẽ trả lại tiền cho anh, bây giờ lại thêm tiền lãi? Số tiền gốc đã nhiều như vậy rồi, còn muốn đòi thêm lãi, kiểu đàn ông gì đây?



- " Tôi nhớ lúc đó em là đến bán thân? Tôi đây khoan dung độ lượng tha cho em bỏ đi, còn bỏ lại tiền cho em trong khi đó một miếng thịt trên người em cũng chưa đụng vào! Nếu không muốn trả tiền lãi, vậy...bây giờ bán thân đi! "