Độc Sủng - Chanh
Chương 20 :
Ngày đăng: 12:04 30/04/20
An Nguyệt bị dồn vào bức tường ở phía sau, hơi thở phát ra tiếng rất nặng nề, bị câu nói của anh làm cho biểu cảm của cô ta đến mức móp méo.
- " Con nợ? Ý anh là gì? "
- " Nghe không thông? "
Huyết Ưu Trác xỏ hai tay vào túi quần, xoay xoay cần cổ:
- " Nhớ bộ đầm Valentino đính pha lê lúc trước cô mặc hay không? "
Đoạn hồi ức của An Nguyệt như cuốn băng dần dần tua chậm lại. Bộ đầm đắt tiền như thế, không thể quên được.
Mang vào còn rất hãnh diện, được người khác khen nghe rất êm tai.
- " Thì sao? Liên quan gì đến anh? "
Huyết Ưu Trác khẽ " Hừ " một tiếng, đảo mắt nhìn An Nguyệt từ trên xuống dưới, nhả ra một câu:
- " Loại người như cô lại dám mặc đồ tôi mua? Gan cũng rất to! Biết bộ đầm đó trị giá bao nhiêu tiền không? "
An Nguyệt mím môi, liếc nửa con mắt về phía anh, hất cằm đáp lại:
- " Đầm anh mua? Nực cười, chắc cũng tầm vài triệu nhân dân tệ, tôi trả lại cho anh là được chứ gì! "
Nói đoạn cô ta lấy bóp tiền ở trong túi xách đeo chéo bên hông, móc ra một tờ ngân phiếu vứt thẳng vào người anh, ngân phiếu theo gió trượt dọc áo anh liền đáp xuống sàn, An Nguyệt cao giọng:
- " Muốn ghi bao nhiêu thì tùy anh, coi như tôi trả hết nợ! Chỉ là một bộ đầm rẻ tiền thôi làm gì mà ghê vậy! "
Cô ta biết bộ đầm Valentino không hẳn chỉ có vài triệu nhân dân tệ, chỉ cần một viên pha lên đính trên váy đắt muốn cắt cổ người ta rồi. Nhưng vì thể diện, An Nguyệt không cho phép bản thân cô phải chịu sự đe doạ của Huyết Ưu Trác nữa.
An Nguyệt cúi xuống lấy túi đồ đi lướt qua anh, tay chuẩn bị chạm vào mã khoá trên cửa đột nhiên cổ áo đằng sau bị một lực kéo lại thật mạnh.
An Nguyệt cả người đập vào tường, tay Huyết Ưu Trác ghì chặt trên cổ cô ta.
Đôi mắt hổ phách của anh đã xuất hiện tia máu, lực đè trên cổ An Nguyệt càng lúc càng mạnh, anh kìm nén tức giận gằn từng chữ một:
- " Thân mang là con nợ mà dám lên mặt với tôi? Cô nghĩ một tờ ngân phiếu đó là trả hết nợ sao? Bộ đầm mấy trăm triệu USD mà cô nói là mấy triệu nhân dân tệ? Cô bị ngu thật hay đang giả vờ ngu? "
Âu Dương Lam không trả lời câu hỏi của hắn, tay bà cầm lấy tay hắn khẽ rung một cái.
- " Con bé nó là người tốt, nó còn cam tâm tình nguyện hiến mắt cho con, con không thể phụ lòng nó! "
- " Mẹ à, con không yêu cô ấy! Với lại An Nguyệt đã mang thai con của con, con không thể bỏ mặc em ấy! "
Âu Dương Đằng cau mày nói lại, hắn biết bà mới tỉnh lại nên tâm trạng không được ổn. Nhưng mặc dù thế, hắn vẫn không kiêng nể mà nói ra.
Hắn ghét An Mạt. Hắn không yêu cô!
- " A Đằng! "
Âu Dương Lam sắc mặt trắch bệch nhìn hắn, đôi mắt nheo lại đầy vết chân chim xuất hiện tầng sương mỏng, bà thấp giọng mắng hắn:
- " Con bé An Mạt nó cũng có thể sinh cho mày một đứa bé, tính tình nó hiền lành sao mày không yêu nó mà lại đi yêu cái con An Nguyệt kia? Cô ta có điểm gì tốt? "
Âu Dương Đằng kiềm chế cơn thỉnh nộ đang chực trào, hắn thở hắt ra một hơi:
- " Nếu bây giờ con kết hôn với An Mạt, liệu mẹ có cho con thừa kế tài sản hay không? "
- " Tất nhiên rồi! "
Âu Dương Lam ánh mắt chờ đợi nhìn hắn. Có phải bà khuyên nhủ được Âu Dương Đằng rồi hay không?
- " Được! "
Hắn trầm giọng, hơi thở bị cơn tức giận lấn át khiến đứt quãng vài phần, hắn cúi đầu nói nên Âu Dương Lam không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn.
Âu Dương Lam nghe hắn nói như thế tất nhiên vui mừng, bà cười tươi vỗ nhẹ trên tay hắn:
- " Đồng ý kết hôn là tốt rồi! "
Môi Âu Dương Đằng bất giác cong lên, suy nghĩ của hắn như một cuốn phim chầm chậm chạy:
" An Mạt! Cô đừng hòng tôi cưới cô! Ai lại muốn cưới một con mù làm vợ đây? "