Độc Sủng - Chanh
Chương 21 :
Ngày đăng: 12:04 30/04/20
Mấy ngày sau đó, cuộc sống của An Mạt vô cùng an bình.
Huyết Ưu Trác kể từ lần đó cũng không thấy đến.
Âu Dương Lam được xuất viện trở về nhà.
Âu Dương Đằng ngày ngày đều về nhà rất sớm, đột nhiên quan tâm cô nhiều hơn một chút.
Còn An Nguyệt, suốt ngày chỉ ru rú trong phòng, không ăn được thứ gì. Cô hỏi, An Nguyệt chỉ nói " dạ dày không được khoẻ, không muốn ăn! Thấy mặt chị là tôi lại buồn nôn! ".
Có một ngày, có người gửi đến cho cô một phong thư cùng một băng cassette. Ôn Thẩm giúp cô mở ra đọc.
Không có chữ, chỉ có một tấm hình đen trắng, ở giữa là một chấm nhỏ như hạt đậu.
Ôn Thẩm nói, là ảnh siêu âm mang thai.
- " Dì Thẩm! Ai gửi cho con thứ này vậy? "
- " Không có đề người gửi! "
Ôn Thẩm xem xét xung quanh phong thư, quả thật là không đề tên người gửi đến.
- " Có khi nào là gửi nhầm không? "
An Mạt cau mày khó hiểu, trong nhà cô đâu có ai mang thai, sao lại gửi đến cái này vậy?
- " Còn có một cuộn băng cassette nữa này! "
" cạch " một tiếng, Ôn Thẩm dóng tai nghe, nghe xong liền mỉm cười. Sau đó đưa lên tai cho cô.
" Thịch...Thịch..."
Tiếng tim đập vang lên trong tai cô, tiếng đập nghe rất nhỏ, lâu lâu lại đứt quãng nhưng nghe vô cùng êm tai.
- " Có phải rất đáng yêu hay không? "
Ôn Thẩm nhỏ giọng hỏi cô, mắt có ý cười nhìn cô chăm chú.
- " Dì Thẩm! Cái này là? "
- " Là tiếng tim thai, tiếng tim em bé đập đấy! "
An Mạt đỡ lấy băng cassette từ tay Ôn Thẩm, nghe đi nghe lại rất nhiều lần.
Tiếng tim thai? Có phải sau này cô cũng sẽ nghe được thứ này từ chính đứa con của cô với Âu Dương Đằng? Chứ không phải thông qua một cuộn băng cassette như vậy?
- " Thế nào? Nghe rất đáng yêu lắm đúng không? "
Ôn Thẩm cười cười, vỗ nhẹ trên tay cô.
Steven hậm hực cắn chặt môi dưới, cả người lập tức ngả người ra sau, thở dài một hơi:
- " Cậu tại sao lại đến công ty Lam Đằng làm việc rồi? "
Steven vốn dĩ rất tò mò, công ty bên Úc của Huyết Ưu Trác thì lại bỏ không chịu làm, lại đi " xin việc " trong công ty cỏn con bé như lỗ mũi của Âu Dương Đằng. Nói anh hứng thú thì hắn đây nghe không thấu, còn có lí do gì nữa đây?
- " Trả thù! "
Huyết Ưu Trác bây giờ mới xoay đầu nhìn Steven qua gương chiếu hậu.
Steven mày liền nhướng lên, đưa tay hạ ghế xuống quay hẳn người lại nói chuyện với anh.
- " Âu Dương Đằng lại làm gì cậu? "
- " Làm rất nhiều việc tôi thấy chướng mắt! "
- " Nếu nói như vậy thì bảo với Luv một phát bắn chết hắn có phải hay hơn không? Tiện thể bắn chết luôn An Nguyệt, như vậy cậu với cô bé kia có thể bên nhau được rồi! " "
- " Không cần phải vội! An Nguyệt với Âu Dương Đằng kiểu người rất dai, không phải chỉ một phát bắn chết là được, hai người này phải chờ nếm mùi đau khổ, phải nếm từ từ! Nói miệng không chịu nghe, bắt đầu từ bây giờ, tôi liền động tay động chân với hai người này! "
Huyết Ưu Trác môi bất giác cong lên, thâm trầm nhả ra từng chữ một.
- " Thấy bảo An Nguyệt có thai? "
- " Ừ! "
Steven chậc lưỡi đầu lắc nguầy nguậy. Sau đó lại mím môi tiếp tục hỏi anh:
- " Tôi thấy cô ta có gì đó không ổn! "
- " Kiểu người mắc chứng bệnh rối loạn đa nhân cách! "
Huyết Ưu Trác bỏ tay xuống khỏi cửa xe, đưa mắt liếc qua cửa phòng cô thì thấy đèn đã tắt.
Mạt Mạt ngủ rồi!
- " Mà sao cậu biết? "
Steven vẫn chưa hết tò mò đưa người sát lại gần anh.
- " Đoán! "
Huyết Ưu Trác ngồi thẳng lưng khẽ thở dài một tiếng, lần nữa liếc mắt lên phòng cô rồi chầm chậm kéo kính xe lên.
- " Về nhà! "
Steven nghe được câu nói này của anh liền mừng rỡ ngồi lại ngay ngắn, lập tức khởi động máy, chiếc xe quẹo bánh lao nhanh hoà vào dòng xe tấp nập trên đường.