Độc Sủng - Chanh

Chương 37 :

Ngày đăng: 12:04 30/04/20


Cánh cửa gỗ nặng nề mà kéo ra một cái, bóng hình Huyết Ưu Trác từ bên ngoài đi vào.



- " Cậu Ivan! "



Ôn Thẩm hơi khom người xuống, cúi đầu lên thì thấy anh khẽ gật đầu. Sau đó liền dùng ánh mắt sắc sảo liếc hai người, rồi từ từ lùi về phía sau quay lưng mà bỏ đi.



Bà đây là " tôn trọng " không gian riêng tư của cô với anh.



Ôn Thẩm bà không muốn làm bóng đèn, nên chủ động mà bỏ đi trước.



Nhưng Huyết Ưu Trác không để ý, anh chỉ chăm chú vào An Mạt, vốn là định đến xem cô thế nào, ai ngờ lại nghe được cuộc trò chuyện của cô với Ôn Thẩm.



Rốt cuộc nhà anh không có chỗ nào không thoải mái mà khiến cô có ý định bỏ đi?



Nhà cao cửa rộng, đầy đủ tiện nghi, lại còn là biệt thự lớn hướng ra mặt biển, ngày ngày đều đón được luồng gió mát lạnh của biển khơi.



An Mạt còn không hài lòng ở chỗ nào?



- " Mạt Mạt, em...có ý định bỏ đi à? "



Huyết Ưu Trác dè dặt hỏi cô, thâm tâm đã cảm thấy không thoải mái, cực kì khó chịu.



- " Tôi muốn về nhà! "



An Mạt đang ngồi trên giường đột nhiên nắm lấy tấm ga trải giường rất chặt, vài giây sau liền thở dài một hơi, chậm rãi lên tiếng:



- " Rất cám ơn anh đã chăm sóc tôi trong mấy ngày vừa qua, còn cám ơn anh đã cho tôi...vay mượn tiền, khi nào tôi có tiền, tôi sẽ trả lại cho anh! "



An Mạt cô vay tiền Huyết Ưu Trác, thì cô sẽ tự động trả lại cho anh, một đồng cũng không thiếu.



Chỉ cảm giác có chút ngượng ngùng, có chút rối loạn.



Nhưng, cô với anh, vẫn là không quan hệ, ở nhà người khác lâu như vậy, còn được quan tâm chăm sóc, nên ngượng ngùng là điều hiển nhiên.



Cô chính là suy nghĩ như thế, liền nuốt khạn một cái mà nói tiếp:



- " Tôi...muốn trở về nhà, Ivan...cám ơn! "



Sau câu nói đó, xung quanh đột nhiên im lặng đến lạ thường.




- " Cút! "



Âu Dương Đằng đưa ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn cô gái kia, chỉ thấy cô nàng bật tiếng cười đùa:



- " Em tên Điềm Nhược, còn anh?"



Vốn dĩ Điềm Nhược không hề sợ hãi trước Âu Dương Đằng, cô nàng chỉ len lén liếc hắn, sau đó rất nhanh liền thu hồi ánh mắt về, vẫn uyển chuyển mà ngón tay lướt trên người hắn, một mực không chịu dừng.



Âu Dương Đằng cầm ly rượu lập tức giơ tay ném mạnh một cái.



Chỉ nghe thấy tiếng " xoảng " rất lớn, ly thủy tinh như vậy tức khắc vỡ tan tành.



Âu Dương Đằng xoay người hành động rất nhanh liền bóp lấy cổ Điềm Nhược. Cả người cô ta lập tức ngả về phía sau ghế da, hắn dùng sức đè xuống, siết lấy vòm cổ thon gọn của Điềm Nhược, gằn giọng từng tiếng:



- " Cô điếc không nghe thấy tôi bảo cô cút à? Đĩ điếm? "



Hắn như tìm được chỗ phát tiết, đôi mắt đục ngầu nhìn chăm chăm Điềm Nhược.



Điềm Nhược thở dồn dập, há miệng hít lấy hít để không khí, trong bóng đêm gân xanh đã nổi đầy trên trán, mặt cũng vì bóp cổ mà hiện lên đỏ ửng. Nhưng cô ta vẫn rất bình tĩnh, một mực không để ý đến lời hắn nói, không để ý đến bàn tay đang siết lấy cổ mà một tay vòng qua cổ hắn lập tức kéo xuống.



Môi Điềm Nhược chạm vào môi hắn, khoang miệng len lỏi mùi rượu vang nồng độ cao bất giác xộc thẳng vào cánh mũi.



" Tách " đâu đó trong khoảng không vang lên một tiếng động rất khẽ.



Chấm tròn màu đỏ chót nhấp nháy từng đợt đang hướng về chỗ hai người mà vang lên từng tiếng " Tách " một.



Âu Dương Đằng bị hôn bất ngờ liền đẩy Điềm Nhược ra, hắn tức giận nhìn trừng trừng Điềm Nhược, bất ngờ thẳng tay cho Điềm Nhược một bạt tai rất mạnh.



- " Đĩ điếm như cô quả thật mặt dày, bảo cút đi thì lại giống như đỉa đói bám lấy không chịu buông! "



Cô ta bị Âu Dương Đằng tát vào mặt liền loảng choảng mà ngã xuống ghế, đôi môi đỏ rượu liền xuất hiện một vệt máu. Thấy hắn biểu hiện như thế thì Điềm Nhược hài lòng mà nở nụ cười, nụ cười ấy nhìn vào có chút ma mị lại có chút gian trá.



Âu Dương Đằng chửi Điềm Nhược, nhưng cô ta một mực vẫn là không quan tâm, bởi lẽ, mọi sự chú ý của Điềm Nhược đều đổ dồn hết về phía người đàn ông sau lưng hắn.



Chỉ thấy người kia ẩn mình sau tấm rèm rằn ri mà cười, bất giác liền giơ ngón cái về phía Điềm Nhược.



Cô ta lập tức gật đầu, tinh ý nở nụ cười.