Độc Sủng - Chanh

Chương 38 :

Ngày đăng: 12:04 30/04/20


Quãng ngày oi bức đã sắp tắt hẳn, các cơn mưa bắt đầu thay chỗ cho những tia nắng ấm áp.



Cuối tháng 8 có những ngày mưa nặng hạt, tiếng sấm rầm rì ẩn trong các đám mây đen, lang thang từ điểm này sang điểm khác của thành phố.



Mặt biển êm ả cuồn cuộn những đợt sóng, mưa rơi nặng hạt xuống hoà mình vào nước biển mặn chát, lúc lâu lại có những tia sét đánh xuống, vang lên một tiếng động lớn như muốn xé toạc cả bầu trời.



Kể từ hôm anh nói cô, bắt cô ở lại làm " nô bộc ", An Mạt chỉ nghĩ là anh trêu đùa, nhưng không ngờ, đó là sự thật.



Có lúc, Huyết Ưu Trác ở một chỗ nào đó trong căn phòng, ra giọng gọi cô bắt cô phải tự lần mò đi đến.



Một tiếng gọi " Nô bộc! "



Nếu cô không lại, liền thông báo số tiền cô nợ về cho bố mẹ cô!



Mỗi tối, anh đều bắt lấy An Mạt ôm như ôm gối, có lúc lại đè chân lên người cô khiến cô khó chịu mà nhích người ra.



An Mạt thì mặt mày đều cau có, còn Huyết Ưu Trác như được nước lấn tới, cả cơ thể đều đổ ập lên người cô không thương tiếc, cằm rất tự nhiên mà để trên cổ cô bình thản lên tiếng:



- " Nô bộc! Nhích nhích cái gì, em nên nhớ em là nô bộc, mọi thứ trên cơ thể em đều phải thuộc về chủ nhân! Dám phản kháng thì chủ nhân liền bắt nô bộc làm thịt! "



Dĩ nhiên, An Mạt tức muốn nổ đom đóm, lập tức phản kháng thì anh lại lấy thịt đè người, hoàn toàn nằm im trên người cô như miếng sushi, anh làm rong biển, còn cô làm nhân, Huyết Ưu Trác được dịp vui vẻ, tiếp tục đe doạ cô thêm vài câu:



- " Nô bộc! Chủ nhân không muốn làm thịt em bây giờ nên ngoan ngoãn mà nghe lời! Không nghe? Liền thịt! "



Sau đó cúi xuống cắn cổ cô một cái, da thịt trắng nõn bị anh cắn lập tức dần đỏ ửng, còn hiện rõ vết răng của anh trên cổ cô. An Mạt kìm nén bực tức đến mức xịt khói, mỗi lần anh hỏi cô điều gì, cô sẽ không trả lời, không mở miệng nói điều gì để dằn mặt anh.



Mưa như trút nước rơi lộp độp lên mái nhà, gió biển hắt những hạt mưa lên bệ cửa sổ, rơi tuột xuống tấm kính mỏng mà đáp xuống đất.



An Mạt đang ngồi nghe nhạc trong phòng, đầu kê vào mép giường liền gật gù mà ngủ quên ở đó, rất khẽ có tiếng đẩy cửa đi vào, Huyết Ưu Trác sải chân tiến đến chỗ cô.



- " Nô bộc! "



Thay vì gọi Mạt Mạt như trước, anh liền đổi qua gọi cô là nô bộc.



Bởi vì anh thích gọi cô là nô bộc.



- " Nô bộc! "
- " Này! Tôi nhịn anh lâu lắm rồi đấy! "



An Mạt có chút tức giận liền giãy đành đạch như cá mắc cạn, cả người vùng vẫy mà thoát khỏi tay anh, Huyết Ưu Trác lập tức nhổm người đứng thẳng lại, hài lòng mà giơ tay chạm vào môi mình rồi gật gù vài cái.



- " Nô bộc, còn ý kiến? Có phải là kết thúc sớm quá nên tiếc à? "



- " Tôi không phải nô bộc! Có phải...anh nghĩ tôi mù nên muốn làm gì thì làm có đúng không? "



Một lời An Mạt nói ra, anh lập tức chấn động, Huyết Ưu Trác nheo mắt nhìn An Mạt. Hoá ra từ trước đến nay cô nghĩ anh như thế!



- " Mạt Mạt, em không nhận ra được tình cảm của anh? "



- " Tôi muốn về nhà! "



- " Chắc không? "



An Mạt lảng tránh câu hỏi của anh, bản thân cô muốn biết, tại sao đột nhiên lại gắt gỏng lên với anh, chỉ đơn giản là tại vì một nụ hôn thôi sao?



Hay là tại vì anh hỏi cô " chắc không? "



An Mạt gạt bỏ suy nghĩ của chính mình, lập tức chắc nịch mà gật đầu lia lịa, cứ ngỡ anh sẽ thả cô đi, cho cô về nhà, nhưng câu nói của anh lại khiến cô câm nín, biểu cảm trên khuôn mặt cũng cứng đờ, mọi ý định nói ra đều bị dập tắt ngay tức khắc:



- " Không cho về! Anh không cần em chịu trách nhiệm với nụ hôn của em, cái anh cần là một nô bộc nghe lời! "



- "..... "



- " Nếu mỗi lần anh nghe thấy em nói ra hai từ " về nhà ", anh sẽ hôn em cho đến khi em ghét anh mới thôi! "



- "..... "



- " Nô bộc, ngoan ngoãn ở lại bên anh thì chắc chắn em không thiệt mà còn lời to nữa, anh vừa đẹp trai lại giàu có, cho dù em không yêu anh, nhưng em chỉ cần biết anh yêu em là được rồi! "



- "...... "



- " Mà sau này em chắc chắn sẽ yêu lại anh, sau này còn nhiều cơ hội để hôn, bây giờ không cần vội vàng, em cứ coi như quãng thời gian đau khổ của em bắt đầu đi! Nô bộc! "