Độc Sủng - Chỉ Yêu Mình Em

Chương 26 : Bữa tiệc sóng gió (2)

Ngày đăng: 10:14 18/04/20


Lãnh Mạc Thiên và Gia Vĩnh bật cười, đôi khi những con người địa vị cao như bọn họ lại có những lúc trẻ con đến vậy đấy. Tô Mộc Hy đang mỉm cười thì bỗng cảm thấy như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình. Nụ cười tắt ngúm trên môi, cô quay phắt lại, ngó nghiêng nhìn xung quanh nhưng không thấy ai cả.



Nhận thấy sự thay đổi của cô, Lãnh Mạc Thiên nhíu mày hỏi "Sao vậy?" Tô Mộc Hy lắc đầu cười "Không có gì!" dù biết nhưng anh cũng không hỏi nhiều. Anh đến gần Mục Lâm, thì thầm vào tai anh ta vài câu. Mục Lâm làm dấu hiệu ok rồi nháy mắt rời đi. Gia Vĩnh đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Lãnh Mạc Thiên, chỉ thấy anh nhếch môi cười đầy hàm ý. Quả không hổ danh bạn thân của nhau, Gia Vĩnh hiểu ý mà rời đi.



- Lãnh tổng, hôm nay thật vinh dự khi có ngài tham gia bữa tiệc này của chúng tôi! - Lâm Thịnh, người tổ chức buổi tiệc đồng thời là người đứng đầu Lâm gia. Ông ta bước đến, dáng vẻ nịnh nọt nói với Lãnh Mạc Thiên.



- Vậy ông phải cảm ơn vị hôn thê của tôi rồi, là cô ấy kêu chán muốn đi nên...chẳng còn cách nào khác - Anh kéo Tô Mộc Hy vào lòng, cánh tay rắn chắc ôm lấy eo thon của cô, vẻ mặt dịu dàng vuốt ve gò má cô.



Tô Mộc Hy đỏ mặt, tay đằng sau khẽ nhéo eo Lãnh Mạc Thiên nhưng có vẻ chẳng là gì với anh cả, chỉ làm đau tay cô thôi.



Advertisement / Quảng cáo



- Ồ, ra đây là vị hôn thê của Lãnh tổng sao? Thật xinh đẹp! - Trong lòng thầm mắng Lãnh Mạc Thiên đến trăm lần nhưng bên ngoài Lâm Thịnh lại cười cười nói nói khen ngợi Tô Mộc Hy



- Cảm ơn ngài! - Cô nở cười chuẩn mực



- Mà cũng thật tiếc cho con gái tôi, Lãnh tổng lại có bạn gái rồi... - Lâm Thịnh ánh mắt ẩn ý nhìn Tô Mộc Hy



- Dù chưa có cũng không thể nào là Lâm tiểu thư được, ngài nên tính đến chuyện đó đi! - Lãnh Mạc Thiên nhếch môi cười, anh ôm eo Tô Mộc Hy rời đi - Xin phép trước!




Ôm Tô Mộc Hy trên tay, người áo đen nói vào tai nghe "Hoàn thành nhiệm vụ!" bên kia liền vang lên tiếng nói lạnh lùng "Xóa mọi dấu vết!" người áo đen tuân lệnh, giao cho đám người đi cùng mình rồi vác Tô Mộc Hy lên vai rời đi.



Bên ngoài đại sảnh lớn, Lãnh Mạc Thiên nhìn ngó xung quanh một hồi không thấy Tô Mộc Hy đâu. Anh nhíu mày hỏi một vị phu nhân ban nãy đi cùng cô "Cô ấy đâu rồi?" vị phu nhân có phần sợ hãi nói "Tôi...tôi không để ý lắm! Nhưng mà...tôi có thấy Lâm tiểu thư nói chuyện với cô ấy"



Lãnh Mạc Thiên mím môi, lạnh lùng đi thẳng về chỗ của hai cha con nhà Lâm gia. Lâm Huyền đang đứng nói chuyện với cha mình, cô ta thấy anh đi đến liền lập tức nở nụ cười tươi, cất giọng ngọt ngào "Lãnh chủ tịch!" nhưng Lãnh Mạc Thiên đâu thèm để vào tai, anh khó chịu nói "Cô ấy đâu rồi?"



Advertisement / Quảng cáo



- Cô nào? - Lâm Huyền ngớ ra rồi nghĩ đến "Cô ấy" trong lời nói của Lãnh Mạc Thiên là Tô Mộc Hy, không khỏi thấy bực tức - Em không biết, mà Lãnh chủ tịch nè, anh có muốn đi ngắm biển đêm với em không...tàu chúng ta đang ở giữa biển, cảnh đẹp lắm đó!



Lãnh Mạc Thiên hừ lạnh, anh lấy điện thoại ra gọi "Huy động người tìm Tô Mộc Hy, cho các người 5 phút!" bên kia vang lên giọng đầy cung kính của tên thuộc hạ "Rõ". Anh cúp máy, mang theo sự lo lắng mà rời đi. Để lại Lâm Huyền với gương mặt nhăn nhó đến đáng thương.



"Báo cáo, có hai chiếc trực thăng và sáu chiếc cano lớn đang đi tới chiếc thuyền này!" bên tai vang lên tiếng báo tin của tên thuộc hạ. Lãnh Mạc Thiên khẽ chửi "Chết tiệt!" bước chân anh bước lên cầu thang càng thêm nhanh chóng hơn.



Cửa trên boong tàu bật mở ra, một cơn gió mạnh ập đến. Lãnh Mạc Thiên vội vàng che chắn bằng hai tay, tiếng "Phạch...phạch" của máy trực thăng đập vào tai anh. Anh chạy ra boong tàu, bước chân dừng lại khi thấy người trước mắt.



Mái tóc bạch kim cùng ánh mắt lạnh lẽo đó! Ngoài Simon ra không ai có được...chẳng lẽ nào...thật sự là Simon!