Độc Sủng Thánh Tâm
Chương 108 : Đưa ra hình phạt
Ngày đăng: 11:44 30/04/20
Edit: Cát Sung dung
Beta: Nga Quý tần
Những lời này của Phương Trượng nói ra cực kì thẳng thắn, nói thẳng ra phi tần Tiên Hoàng lưu lại, Tiên Hoàng sủng ái Cao Thái hậu như vậy, kì thật hậu cung cuối cùng chỉ còn lại Hoàng Thái hậu và Cao Thái hậu, số phi tần còn lại đã sớm giải tán.
Chỉ là Hoàng thượng cảm thấy lời Phương Trượng nói chưa đủ rõ ràng, lạnh giọng truy vấn: "Đại sư, đến tột cùng là vị nào? Xin mời nõi rõ".
Phương trượng có chút do dự, ông ngẩng đầu nhìn nam nhân ngồi trên long ỷ, thấp giọng nói: "Vị kia âm khí quá nặng. Vị bị quỷ quấn thân quấy phá, hẳn chính là vị ấy".
Âm thanh ông vừa nói ra, đột nhiên Tiêu Nghiêu vỗ tay một cái, âm thanh vang lên thanh thúy trong đại điện, làm mọi người đều đặt lực chú ý lên người hắn.
"Đúng rồi, đúng là lúc trước Hoàng Thái hậu có mộng quỷ, sau nói là được Thanh Phong sư thái trị hết, tiếp theo các phi tần khác lại bị ác mộng quấn thân. Đây là loại tà thuật gì? Chuyển dời nghiệt nợ của mình lên người người khác sao?".
Thanh âm thanh lãnh của nam nhân vang lên trên đại điện, tuy nghe được trong lời nói là dò hỏi, nhưng ngữ khí lại cực kì khẳng định, hiển nhiên Hoàng thượng đã nhận định Thanh Phong sư thái không phải là người tốt.
Khẳng định Hoàng Thái hậu sử dụng tà thuật.
Trong điện đầu tiên là yên tĩnh một lát, người mở miệng đầu tiên chính là Đại học sĩ: "Lời này của Hoàng thượng cực kì đáng lo ngại, thuật vu cổ ở tiền triều đã hại tính mạng bao nhiêu người, máu chảy thành sông. Hiện giờ tà thuật này thực sự lợi hại, không thể khinh thường".
"Đại học sĩ tùy tiện đoán như vậy, chỉ sợ không tốt lắm đâu, chuyện tà thuật không phải là chuyện nhỏ. Hoàng thượng, trước người có thể nói chuyện với Hoàng Thái hậu, dò hỏi ngài ấy đã đượng không". Lại có một người bước ra khỏi hàng.
"Ngươi mới không tốt lắm đâu, nếu thực sự có tà thuật, người tiếp xúc với Hoàng Thái hậu đều gặp nguy hiểm, ngươi còn để Hoàng thượng đi nói chuyện với bà ta, đến tột cùng có dụng ý gì?".
Trong triều bỗng dưng ầm ĩ lên, những đại thần trung thành với Hoàng thượng, cùng dây dưa với thế lực đại thần khác.
Chỉ là nay đã khác xưa, nhìn bọn họ ồn ào càng ngày càng lợi hại, tâm tình Tiêu Nghiêu càng thêm sung sướng, tiếp tục ầm ĩ đi, cuối cùng Hoàng Thái hậu phải chịu tội là chuyện đã định rồi.
"Hoàng thượng, việc này thật sự kì quặc, chỉ là khẳng định có dùng tà thuật quá mức qua loa. Vu cổ tiền triều đúng là đáng giận, dẫn đến vô số quyền lực đấu đá, cuối cùng làm cho Hoàng triều bị hủy diệt. Hiện giờ đang là thời điểm phát triển không ngừng của triều Đại Diệp ta, trăm triệu lần không thể vì việc này mà làm dao động dân tâm. Còn thỉnh Hoàng thượng xem xét lại". Tả Thừa tướng nhìn không được, bước ra khỏi hàng khuyên nhủ Hoàng thượng.
"Vốn trẫm không muốn truy cứu quá rộng, mặc kệ chuyện này như thế nào, thì cũng sẽ không liên lụy đến chư vị triều đình, chỉ là trừng trị hậu cung mà thôi. Nhưng hậu cung đồn đãi thai nhi trong bụng Đào Phi chính là yêu nghiệt, rõ ràng chính là rắp tâm bất lương, đây chính là đứa bé đầu tiên của trẫm, các nàng đều dám nghĩ cách làm hại con vua, đây chính là tội không nhẹ. Theo lời Tả Thừa tướng nói, trẫm nên làm thế nào?".
Đầu tiên Tiêu Nghiêu trấn an tâm của chư vị đại thần, không cần lo lắng quá mức, đây đều là tiểu xiếc của phụ nhân hậu cung, trẫm biết lúc này các ngươi không tham dự, cho nên đều ngoan ngoãn, trẫm là cẩu nhưng cũng sẽ không cắn người lung tung, xích chó vẫn còn đấy!
Tả Thừa tướng nghe được Hoàng thượng bảo đảm như vậy, tức khắc tâm buông xuống hơn phân nửa, sợ nhất là việc hậu cung liên lụy đến tiền triều, đấu đá quyền lực như vậy, rất nhiều thế lực ra chiêu sắc bén như dao, nhất định sẽ náo loạn cho toàn bộ triều Đại Diệp không được an bình.
Trương Hiển Năng trực tiếp dương cao âm thanh đánh gãy lời bà ta nói, tươi cười trên mặt cũng thu lại, trở nên nghiêm túc hơn.
Hắn không hề để Hoàng Thái hậu có cơ hội nói chuyện, trực tiếp vung tay lên, trầm giọng nói: "Kéo Thanh Phong Sư thái đi ra ngoài, trượng đánh ngay ở cửa Vĩnh Thọ cung, đây là phân phó của Hoàng thượng, để người toàn bộ hậu cung đều biết, ni cô này là kẻ lừa đảo chuyện yêu ngôn hoặc chúng, cả ngày chỉ nghĩ lừa tiền hại người, một chút tâm địa từ bi của người xuất gia cũng không có.
Lời Trương Hiển Năng vừa nói ra, lập tức có mấy ma ma xông tới, trực tiếp ấn ngã Thanh Phong Sư thái xuống đất, bắt chéo hai cánh tay bà ra sau lưng rồi kéo đi ra ngoài.
"Thái hậu cứu ta!". Cả người Thanh Phong Sư thái đều luống cuống, sắc mặt trắng bệch, một chút đường sống dãy dụa cũng không có.
Chế trụ bà là hai ma ma đặc biệt có sức lực, bà căn bản không thể nhúc nhích được chút nào.
"Không có đồng ý của ai gia, các ngươi ai dám mang Sư thái đi. Cái gì yêu ngôn hoặc chúng, Thanh Phong Sư thái là người đức cao vọng trọng, rõ ràng một lòng vì toàn bộ người hậu cung, không cần vì bà phán hài tử trong bụng Tần Phiên Phiên là yêu nghiệt nên các ngươi liền muốn diệt trừ bà, ai gia không đồng ý!".
Hoàng Thái hậu lạnh lùng nói, giãy giụa đi lên muốn cứu bà ta, lập tức có cung nữ tiến lên ngăn cản bà.
"Các ngươi đỡ Hoàng Thái hậu cho tốt, tránh để người khác làm bị thương Hoàng Thái hậu, nhất định phải đỡ, nếu Thái hậu chạy đi, vậy các ngươi cũng đi ra ngoài, chịu hình cùng Thanh Phong Sư thái luôn đi".
Trương Hiển Năng duỗi tay chỉ chỉ mấy cung nữ của Vĩnh Thọ cung, mây cung nữ kia lập tức tiến lên tiếp nhận Hoàng Thái hậu, các nàng không dám chậm trễ chút nào, cho dù Hoàng Thái hậu điên cuồng mắng các nàng, cũng không dám buông tay.
Hậu cung này sớm đã là địa bàn của Hoàng thượng, vì sao Hoàng Thái hậu còn không rõ, không tính đến chuyện đối nghịch với Đào Phi nương nương, giờ đến cả hài tử trong bụng cũng không buông tha, nhất định Hoàng thượng sẽ không cho phép.
"A, Thái hậu cứu ta, Thái hậu, Thái hậu!".
Bên ngoài điện đã vang lên âm thanh xin tha xủa Thanh Phong Sư thái, cùng với âm thanh "bạch bạch" của hình trượng rơi xuống, truyền đến lỗ tai mỗi người bên trong điện, chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn muốn chết.
Ngay từ đầu Hoàng Thái hậu còn hô to, nhưng sau liền im bặt.
Bà giãy giụa không được, thoát cũng không xong, chỉ có thể bị hai cung nữ gắt gao đè lại hai bên, cộng thêm tiếng gào của người điên ngoài kìa, làm nỗi lòng Hoàng Thái hậu hoàn toàn rối loạn.
Giống như người tiếp theo bị đánh sẽ là bà vậy, đáy lòng bắt đầu lạnh cả người.
"Hoàng thượng còn để cho ngài một thánh chỉ". Trương Hiển Năng vừa nói, vừa rút thánh chỉ màu vàng sáng từ trong tay áo ra, trên mặt lại lần nữa hiện lên tười cười.
Đáy lòng Hoàng Thái hậu trào ra vài dự cảm bất thường.