Độc Sủng Thánh Tâm
Chương 109 : Hoàng thượng phát uy
Ngày đăng: 11:44 30/04/20
Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: An Thục phi
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Hoàng Thái hậu tin vào lời hồ ngôn loạn ngữ của Thanh Phong lão ni cô Tĩnh Tư am, suýt nữa mưu hại con vua. Niệm tình tuổi tác đã lớn, chấp chưởng hậu cung nhiều năm không có công lao cũng có khổ lao. Một khi Hoàng Thái hậu đã tin phật như vậy, đặc biệt xây cất Vĩnh Thọ cung thành Phật đường, để Hoàng Thái hậu dốc lòng lễ Phật, không hỏi thế sự, hy vọng Thái hậu sớm ngày tu thành chính quả. Khâm thử."
Trương Hiển Năng đọc từng câu từng chữ thật rõ ràng, đủ để cho tất cả mọi người trong điện có thể nghe thấy.
Lời hắn vừa nói ra, sắc mặt Hoàng Thái hậu nháy mắt trở nên trắng bệch, bà ta trăm ngàn lần không nghĩ tới, đạo thánh chỉ này của Hoàng thượng hạ quyết tuyệt như thế, không chừa cho bà chút đường sống nào, đây là muốn giam lỏng bà ở Vĩnh Thọ cung.
"Hoàng thượng hắn làm sao dám? Đây là muốn cầm tù ai gia sao? Hài tử trong bụng Đào phi rõ ràng chính là yêu nghiệt, nào có phải người khác nói lời vô căn cứ, bằng không vì sao trong cung rất nhiều phi tần đều gặp ác mộng, vẫn là do có yêu nghiệt quấy phá. Ai gia muốn gặp Chu Quốc công!"
Lúc này Hoàng Thái hậu dùng hết sức lực giãy giụa, bà căn bản không thể tin được Hoàng thượng lại có lá gan lớn như vậy!
Nếu thời điểm sử quan viết sách sử, chỉ sợ hành động cầm tù Hoàng Thái hậu này của Hoàng thượng sẽ bị ghi chép toàn bộ vào trong sử sách, Đế vương sợ nhất có loại ác danh này, đặc biệt là tội danh bất hiếu, đủ để hủy hoại cả một đời tiếng thơm của Hoàng thượng.
Nguyên nhân chính là vì như thế, chữ hiếu lớn hơn trời nên Hoàng Thái hậu mới dám không kiêng nể gì.
Nhưng đạo thánh chỉ này lại nói rõ cho bà biết, Tiêu Nghiêu căn bản không sợ tội danh bất hiếu này, trái lại hắn còn hoàn toàn không để lối thoát, đến lời nói tu thành chính quả này cũng nói ra, là sợ bà chết quá muộn sao?
Trương Hiển Năng cuộn thánh chỉ lại, nhìn tư thế giãy giụa của Hoàng Thái hậu, cũng không trông cậy vào bà ta có thể tự tay tiếp chỉ, trực tiếp giao cho cung nữ ở bên cạnh.
"Đạo thánh chỉ này của Hoàng thượng là cùng bàn bạc với tả hữu Thừa tướng, lúc ấy Chu Quốc công cũng được gọi đến thư phòng, ở bên cạnh lắng nghe, nhưng không đưa ra bất cứ dị nghị gì. Chu cô nương cũng đã bị giải trừ thân phận tú nữ, được Chu Quốc công phu nhân đón ra cung. Hoàng Thái hậu, ngài nên sớm nhận rõ."
Trương Hiển Năng đè thấp thanh âm, nhẹ giọng nói một câu.
Chỉ thấy hắn vừa dứt lời, cả người Hoàng Thái hậu càng thêm phát điên, đôi mắt bà ta tràn ngập tơ máu, không cam lòng mà giận dữ hét: "Ai gia nhận rõ cái gì? Lúc trước Tiêu Nghiêu chưa đăng cơ, thiên hạ này là của Tiên hoàng và ai gia, nhưng là vì ai gia không có nhi tử, nếu không còn đến lượt hắn làm Hoàng đế sao? Hắn và Cao Vân Vân kia là cùng một dạng, đều là được tiện nghi còn khoe mẽ, ai gia ——"
"Các ngươi còn thất thần làm cái gì, Hoàng Thái hậu muốn tụng kinh niệm Phật, nhanh đưa vào Phật đường nghỉ ngơi, đem hết kinh thư lại đó, Hoàng Thái hậu muốn xem từng quyển một."
Trương Hiển Năng cao giọng ngắt lời bà ta, hiện giờ Hoàng Thái hậu nóng nảy như vậy, nhưng có quát mắng cũng không thay đổi được gì.
Hiện giờ thiên hạ này đã là của Hoàng thượng, người có thể cùng Hoàng thượng chấp chưởng thiên hạ sẽ chỉ là Hoàng hậu tương lai, mà không phải Hoàng Thái hậu.
Huống hồ kể cả năm đó Tiên hoàng còn tại thế, Hoàng Thái hậu cũng không thể cùng hắn chấp chưởng thiên hạ, toàn tâm toàn ý của Tiên hoàng đặt trên người Cao Thái hậu, nếu không phải bởi vì hắn là truyền nhân của Tiêu gia, còn phải xử lý triều chính, có lẽ Tiên hoàng cũng chỉ muốn bám dính bên người Cao Thái hậu, căn bản không muốn thượng triều.
Trương Đại tổng quản ra lệnh một tiếng, những cung nhân đó liền kéo Hoàng Thái hậu ngồi xuống đệm hương bồ[1], còn có tiểu cung nữ tay nâng kinh thư, đưa tới bên người Hoàng Thái hậu.
Tần Phiên Phiên được hắn dỗ dành, lập tức vui vẻ ra mặt, dường như người mới vừa nói Hoàng thượng thai nghén không phải nàng.
Mọi người trong điện mặt đầy phức tạp mà nhìn hai vị chủ tử đút đào cho nhau ăn, nhất trí trợn trắng mắt, hai người này ở cùng một chỗ thì đúng là hết cách.
Đút qua đút lại, có ghê tởm không cơ chứ.
Nhưng đây còn xem như hai người đã khắc chế, mấy cung nữ hầu hạ bên người đều đã từng nhìn thấy hai người bọn họ dùng miệng đút cho nhau ăn.
Loại phương thức giao lưu này người đứng xem nhìn không nổi, nhưng hai vị đương sự lại cười đến như đứa ngốc, chỉ có bọn họ cảm thấy ngọt.
Trương Hiển Năng càng thêm hậm hực, rõ ràng hắn đã trở về hồi lâu, Hoàng thượng cũng thấy hắn, nhưng chính là không cho hắn cơ hội báo cáo.
Hoàng Thượng vẫn luôn ôm Đào Phi nương nương đánh đàn, sao hắn có thể đi tới chen vào nói, ngay từ đầu đã bỏ lỡ thời cơ, hiện tại càng không cơ hội, chỉ có thể ở trong lòng điên cuồng bi ai cho chính mình.
Chờ hai người ăn xong một đĩa đào, đều là vẻ mặt thỏa mãn, nhìn nhau cười, giống như được trân bảo hiếm có.
Dường như lúc này Tiêu Nghiêu mới thấy Trương Đại tổng quản, lập tức trầm giọng hỏi: "Sự tình làm thế nào rồi?"
Trương Hiển Năng trợn trắng mắt dưới đáy lòng, nhìn biến hóa trước sau của Hoàng thượng, giống như cẩu tử chớp mắt.
Đối với Đào Phi nương nương thì cười hì hì, đối với người khác thì bản mặt như quan tài.
"Hồi bẩm Hoàng thượng, tất cả đều ổn thỏa. Sau khi Thanh Phong Sư thái bị phạt đánh liền đưa về Tĩnh Tư am, có Trương Thành đi theo, nhất định không sai được."
Tiêu Nghiêu gật đầu, biểu tình trên mặt không thấy biến hóa gì, duỗi tay chỉ thư án cách đó không xa, nói: "Trên bàn đặt một cuộn thánh chỉ, ngươi lại đi một chuyến. Mấy phi tần bị bệnh kia không cần lưu lại hậu cung gây nguy hại cho người khác, miễn cho sinh ra vấn đề. Để các nàng đi chỗ an toàn, nơi đó sẽ không mơ thấy quỷ."
Trương Hiển Năng đi qua theo phương hướng hắn chỉ, liền thấy phía trên có một thánh chỉ màu vàng sáng, hắn lĩnh mệnh mà đi, trong lòng nghĩ lại có vài vị chủ tử gặp xui xẻo.
Cùng ngày, toàn hậu cung chấn động.
Có ba vị phi tần nháo loạn, la hét, toàn bộ đều bị biếm lãnh cung, bao gồm cả vị Quý nhân muốn xâm nhập Thưởng Đào các.
Còn có hơn mười vị phi tần toàn bộ bị giáng cấp, bởi vì các nàng cũng gặp ác mộng, hơn nữa còn tuyên truyền ra ngoài, hiển nhiên những người này đều là người lưu truyền lời đồn.
Đối với người ra tay với Tuyết đào Tiên tử và hài tử của hắn, hắn đều sẽ không dễ dàng buông tha.