Độc Sủng Thánh Tâm
Chương 110 : Đâm sau lưng
Ngày đăng: 11:44 30/04/20
Edit: Chang Phi
Beta: Vy Chiêu nghi
Hành động này của Hoàng thượng có thể nói là sấm rền gió cuốn, dùng hành động thực tế nói cho mọi người biết hắn coi trọng hài tử trong bụng Tần Phiên Phiên đến mức nào.
Không chỉ có Hoàng Thái hậu bị giam lỏng, mà còn liên lụy đến một loạt phi tần, toàn bộ đều bị trách phạt, không có ngoại lệ.
Còn những phi tần không tham dự vào trong đó, đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mắn các nàng không gặp ác mộng, cũng không trắng trợn nghị luận Tần Phiên Phiên, nếu không hiện giờ các nàng cũng phải gặp tai họa.
Còn hơn mười vị phi tần bị giáng cấp đều phải dọn ra khỏi tẩm điện của mình, không được mang đi bất cứ thứ gì, đặc biệt là mấy cái bùa bình an cùng kinh thư Thanh Phong sư thái đưa cho.
Sau khi đám phi này tần nghe xong thánh chỉ, ngay cả tẩm điện cũng không được quay về, trực tiếp cùng cung nhân hầu hạ mình đi đến cung điện khác.
Lúc Hách cô nương tiến cung bắt mạch cho Tần Phiên Phiên, lại bị mời đi cung điện lúc trước của mấy phi tần kia, cẩn thận kiểm tra một lần.
"Mấy cái bùa bình an cùng kinh thư sao chép mà Thanh Phong sư thái đưa cho, đều có đồ vật làm người xuất hiện ảo giác, tiếp xúc lâu tinh thần sẽ không được bình thường. Dân nữ hỏi qua vài vị phi tần, mỗi lần gặp mặt Thanh Phong sư thái, vị sư thái này đều nói một ít chuyện thần quái đáng sợ. Đều là một những truyện máu me làm người sởn tóc gáy, có vài phi tần nhát gan không muốn nghe, Thanh Phong sư thái liền nói nếu không nghe sẽ có chuyện càng đáng sợ hơn xảy ra."
Hách cô nương kể hết những gì nàng kiểm tra được cho Tần Phiên Phiên biết.
Tần Phiên Phiên lập tức liền hiểu rõ, không khỏi nhướng nhướng mày, thấp giọng nói: "Thanh Phong sư thái đây là hai bút cùng vẽ nha. Bên này cho các nàng dùng đồ vật làm các nàng suy nghĩ lung tung, bên kia lại kể chuyện ma quỷ cho các nàng, không gặp ác mộng mới là lạ đấy. Lão ni này đúng là thứ yêu nghiệt, còn muốn đem mấy thứ này dẫn lên trên người ta. Hoàng thượng vẫn quá nhân từ với bà ta rồi."
Nàng chu chu miệng, thấp giọng nói thầm một câu, rõ ràng là có chút bất mãn với việc Hoàng thượng buông tha bà ta như vậy.
Hách cô nương cười khẽ một tiếng nói: "Nương nương đừng buồn bực, Thanh Phong lão ni kia bị kéo về Tĩnh Tư Am, cũng chỉ còn một hơi thở. Trương Thành tiểu công công thấy bà ta cũng không chết được, liền cho người đánh năm bản tử ở trước cửa Tĩnh Tư Am, còn mười bản tử giữ lại để lần sau tiếp tục. Lúc ấy ở Tĩnh Tư Am khách hành hương lui tới không dứt, đều thấy một màn như vậy, có người khó hiểu còn nói hoàng gia quá mức hà khắc, kết quả Trương công công gân cổ lên nói chuyện Thanh Phong Sư thái gây ra ở trong cung, lập tức khách hành hương chạy hơn phân nửa. Sau khi đánh xong năm bản tử này, nhóm khách hành hương đi nói chuyện với nhau. Ngày thứ hai Tĩnh Tư Am từ náo nhiệt phi phàm, biến thành cửa la tước [1]."
[1] tương đương với câu "Vắng như chùa Bà Đanh".
Sau khi Tần Phiên Phiên nghe xong, cũng cười theo, tâm tình trở nên tốt hơn.
"Không có lời cho lão ni kia là được, ngay từ đầu nhất định là bà ta muốn đem mấy thứ gây ảo giác đó dùng ở trên người ta. Chờ sau khi ta liên tiếp gặp ác mộng, lại đi tìm bà ta để xin giúp đỡ, lúc này bà ta liền có thể dùng một ít thứ hại người trộn lẫn vào là được. Chẳng qua bà ta cầu kiến ta mấy lần, nhưng ngay cả cửa Thưởng Đào các cũng không vào được, mới chuyển tâm tư lên trên người những người khác. Vì có thể đổ mọi chuyện lên đầu ta, bà ta cũng đủ cố chấp."
Tần Phiên Phiên nhớ tới đủ loại việc làm lúc trước của Thanh Phong Sư thái, may mắn là mình không cho bà ta tiến vào lần nào, nếu không với tâm tư của Thanh Phong Sư thái, có lẽ cho dù có trông giữ nghiêm khắc đến thế nào, bà ta cũng sẽ thời thời khắc khắc nắm lấy cơ hội quấy rối.
"Nương nương, ngài thật muốn giúp nàng ta sao?" Lưu Vũ có chút kinh ngạc hỏi.
Phải biết rằng hận ý của Hoàng Quý phi với Nhàn Quý phi, so với trời còn cao hơn.
Lúc trước ở Tĩnh Tư Am, Chúc Mẫn đã sớm biết trong cung xuất hiện một Tần Phiên Phiên, nhưng nàng vẫn không vội vã hồi cung, mà là chờ Nhàn Quý phi thật sự không gánh được nữa, viết thư cho nàng, nàng mới hồi cung.
Chẳng qua chính là muốn Nhàn Quý phi cúi đầu mà thôi, một phong thư cũng còn như thế, huống chi là hiện tại.
"Đương nhiên muốn giúp, chẳng qua phải xem giúp như thế nào, mấy năm nay bổn cung không phải đợi ở ngoài cung chơi không làm gì." Nàng cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt toàn là ý trào phúng.
-----
Hậu cung biến thành một mảnh yên tĩnh, dường như tất cả phi tần đều sợ hãi mức độ bảo vệ của Hoàng thượng đối với Tần Phiên Phiên, cho dù bụng Đào Phi nương nương đã rất lớn, cũng sắp đến ngày lâm bồn vẫn không có động tĩnh gì.
Đứa bé đầu tiên của Hoàng thượng sắp được sinh ra, cho dù phần lớn nữ nhân hậu cung đều muốn tiêu diệt cho sảng khoái, nhưng cũng vẫn như cũ không dám có động tác gì.
Gần đây Tần Phiên Phiên rất bận, nàng vội vàng tìm bà mụ, tìm bà vú, cộng thêm người càng ngày càng cồng kềnh, còn muốn mỗi ngày phải đi lại, để tránh đến lúc đó không dễ sinh.
Hách cô nương đã bị sắp xếp ở lại tây trắc điện Thưởng Đào các, tuy nàng chưa sinh hài tử bao giờ, nhưng lại vào Nam ra Bắc đỡ đẻ không ít, còn cung cấp cho Tần Phiên Phiên vô số lời khuyên.
Mấy ngày gần đây Tiêu Nghiêu cũng dọn đồ tới Thưởng Đào các, chính là vì có càng nhiều thời gian ở bên cạnh nàng.
Thời tiết từng ngày trở nên rét lạnh, cho dù là buổi trưa, ánh mặt trời cũng không có nóng rực.
Trận đại tuyết đầu mùa năm nay cuối cùng cũng tới, bông tuyết bay bay giống như lông ngỗng, lập tức cảm thấy rét lạnh.
Tiêu Nghiêu nằm ở bên cạnh nàng, kể chuyện xưa cho nàng, đây là đam mê gần đây của Tần Phiên Phiên.
Càng đến gần lúc lâm bồn, nàng càng có sức lực, bởi vì thân thể cồng kềnh, cử động cũng khó khăn, cho nên luyện chữ, đánh đàn mấy thứ này ở lúc bảy tháng đều dừng hết rồi.
Hoàng thượng ngừng nghỉ, nhưng nàng lại không ngừng nghỉ, kể chuyện xưa không thể kể quá hay, nếu không nàng dễ hưng phấn không ngủ được, cũng không thể quá chán, nếu không tâm tình nàng không tốt sẽ dỗi hờn.
Tiêu Nghiêu đã từng dỗi hết các văn võ đại thần một lượt, nhưng làn này xem ra bị làm khó rồi.