Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 72 : Hoàng thượng ra chiêu

Ngày đăng: 11:44 30/04/20


Edit: Cảnh Thục viện



Beta: Thư Thục nghi



"Tại sao tay lại lạnh như vậy chứ? Có phải mặc quá ít hay không?" Hắn lôi kéo tay của nàng, cau mày nói thầm.



Tần Phiên Phiên đi theo bước chân của hắn, nhàn nhã đi ở trên đường, ánh nắng mặt trời rải tới, chiếu lên trên người cực kỳ ấm áp.



"Mặc rất nhiều mà, là tần thiếp một ngày không có gặp Hoàng thượng thì trong lòng sợ hãi." Nàng nhẹ nói.



Tiêu Nghiêu quay đầu, cười nhẹ nhìn nàng một cái: "Gần đây càng ngày càng nhõng nhẽo nha, có mấy ngày trước đây trẫm cũng không thấy nàng, sao lại không thấy trong lòng nàng sợ hãi chứ?"



"Này không phải do trong bụng có một người, một ngày hắn không gặp được ngài thì trong lòng sẽ sợ hãi, sau đó khiến tần thiếp cũng sợ hãi theo." Nàng đưa tay sờ sờ bụng nhỏ, cong khóe môi cười đầy yêu thương.



Tiêu Nghiêu hơi sững sờ, nhìn Tần Phiên Phiên khi nói những lời này ra, thật sự càng nghe càng xuôi tai mà.



"Được, bây giờ nàng là lớn nhất, trẫm có thời gian sẽ ở bên cạnh nàng." Ngược lại hắn nên thật sảng khoái mới đúng.



Tần Phiên Phiên đá nhẹ lông mày lên một chút, nàng phát hiền từ sau khi mang long thai thì độ bao dung của Hoàng thượng đối với nàng quả thật thẳng tắp lên cao, ngay cả tính tình cũng trở nên ôn nhu hơn rất nhiều.



Nếu là trước đây thì chắc chắn sẽ nói vài câu hư hỏng với nàng, cuối cùng là quấy rầy đòi hỏi nàng phải đáp ứng, nói đến đây thì quả thật Tần Phiên Phiên muốn cảm ơn Tiết thái y, vậy mà để cho nàng phát hiện ra được mặt khác của Hoàng thượng.



"Vậy Hoàng thượng nói lời phải giữ lời đấy. Không phải bởi vì trong cung có người mới tới thì ngài liền không có thời gian đến thăm tần thiếp, mà dùng để đi nhìn mấy mấy tiểu cô nương kia." Tần Phiên Phiên lập tức làm nũng nói, tiện thể nhắc tới hai vị tú nữ được lưu lại hôm nay, hoàn toàn là lẫn lộn tâm tư của mình.



Hoàng Thái hậu giữ Chu Uyển lại, dựa vào tính tình của Hoàng thượng, không chỉ sẽ không hề sủng hạnh Chu Uyển mà nói không chừng còn để cho Chu Uyển sống ân hận trong cung, đối với điểm ấy thì Tần Phiên Phiên không có chút quan tâm nào.



Chỉ là vì sao giữ Thái Hân lại, nàng cũng có chút không nghĩ ra được, dáng dấp cô nương kia thật sự quá đáng yêu.



"Tiểu cô nương thì có gì có thể nhìn chứ, đều không có đẹp mắt như nàng." Tiêu Nghiêu thuận miệng an ủi nàng một câu.



Sau khi nói xong ngược lại chính hắn lại ngây ngẩn cả người trước, lời lẽ xấu hổ dỗ ngon dỗ ngọt này mà hắn cũng nói ra được? Hoàn toàn không thể tin được mà.



Hắn ho nhẹ một tiếng, lại lập tức nói: "Trẫm luôn luôn miệng vàng lời ngọc, nói đi thăm nàng thì chính là đi thăm nàng. Còn hai vị kia, trẫm tự có an bài. Nàng không nên suy nghĩ nhiều, vẫn nên dưỡng thai cho thật tốt mới phải."



Tiêu Nghiêu thật sự đưa nàng về đến Thưởng Đào các, ngồi một chút rồi rời đi.


Các loại danh tự nào cũng có, Hoàng thượng vì dễ nhớ nên thường chọn một số cung điện mang tên dựa theo phong hào của phi tần.



Minh Quý phi cũng có chút tâm tư nhỏ, lúc nàng ta được phân đến Minh Thược điện đã lập tức cho người truyền lời đồn ra ngoài, nói Hoàng thượng thương cảm nàng ta, biết nàng ta thích thược dược, cho nên mới ban Minh Thược điện cho nàng.



Trên thực tế ai cũng biết vị chủ nhân này, yêu nhất chính là loài hoa quốc sắc mẫu đơn kia, vì tên của một cung điện đã tự đổi lại yêu thích của mình.



Bởi vì có vài câu nhắc nhờ này của Trương Thành, vốn dĩ Thái Hân nghĩ ngày mai lại dời đi, cũng không thể không tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc trước.



Bên kia của Minh Quý phi ngay cả thánh chỉ cũng không có nhận được, vẫn là cung nữ đi thăm dò được Trương Thành đi tuyên chỉ, mới hiểu được Hoàng thượng đem Thái Hân nhét vào nơi này của nàng.



Minh Quý phi liền trở mặt tại chỗ rồi, quả thật là thở phì phò ném vỡ ba chén trà, lớn tiếng quát mắng.



"Hoàng thượng đây là có ý gì? Nào có để cho Quý phi ở cùng người khác? Ta leo đến vị trí trên cao như vậy, cũng không phải muốn cùng người khác chia chỗ ở ra, phía dưới nhiều chỗ như vậy, tùy tiện chỉ một chỗ cũng không cần đến chỗ của ta, đây rõ ràng là giẫm lên mặt ta mà? Sao Hoàng thượng không đem nàng ta phân đến Thưởng Đào các đi, vừa vặn để cho hai tiểu tiện nhân kia ngẩng đầu không thấy, cúi đầu cấu xé nhau!"



Minh Quý phi nói đến muốn khóc lên, nàng cảm thấy thật ủy khuất.



Từ xưa đến này, thật sự là không có vị Quý phi nào ở cùng với người khác, vị phần của Quý phi cao như vậy, chính là muốn hưởng phúc, toàn bộ cung điện đều là của nàng mới đúng.



Kết quả còn muốn cứng rắn nhất định phải phân ra một cái thiên điện, nhìn thấy tiểu tiện nhân kia là đã muốn mắc ói rồi, Hoàng thượng đặc cách lưu lại người, thể nào mà không được sủng ái, về sau không chừng toàn bộ Minh Thược điện này cũng muốn đổi chủ luôn rồi.



Minh Thược điện đại náo, Thưởng Đào các lại là gió êm sóng lặng.



Đợi Liễu Âm đem tin tức nghe được, nói một mạch cho Tần Phiên Phiên nghe xong, nàng ngẩng đầu lên cười ha ha.



"Chiêu này của Hoàng thượng thật là hay quá mà, Bính Quý nhân, cũng mệt cho hắn có thể nghĩ ra được. Đến nỗi còn cho tới Minh Thược điện thì càng có chút thần kì rồi, toàn hậu cung đều biết tính tình Minh Quý phi lớn nhất, mà lại không có phong phạm khuê tú của một gia đình lớn, không quen nhìn liền hành, còn đặc biệt hành không có đẳng cấp, làm sao hành cho khó coi. Bính Quý nhân này trong cung, nếu có thể trôi qua thật tốt thì mới gọi là chuyện kì lạ đấy!"



Dường như trong nháy mắt Tần Phiên Phiên đã nghĩ thông suốt, nàng đắc ý cười to, cẩu tử tự giác tìm cho nàng một niềm vui mà.



Hôm nay Hoàng thường đặc cách hỏi thăm vài câu với Thái Hân, khẳng định là có dụng ý, lúc ấy nếu như Thái Hân trả lời chính nàng ta không nguyện ý tiến cung, hoặc là không muốn nịnh nọt như vậy ngụy trang bản thân đến lòng dạ son sắt, nói không chừng Hoàng thượng cũng sẽ không tính kế nàng ta như thế.



"Quả nhiên vẫn là ta thu xếp - dạy dỗ tốt, ta thật có phong phạm!" Tần Phiên Phiên mặt mày hớn hở nói.



Trong điện hoàn toàn yên tĩnh, toàn bộ cung nhân đều cúi đầu, hận không thể khiến cho lỗ tai của mình điếc đi cho rồi.



Bọn hắn hoàn toàn không biết Tiệp dư nói đến thu xếp - dạy dỗ là cái gì, càng không biết thu xếp - dạy đỗ chính là huấn luyện chó!