Độc Sủng Thánh Tâm
Chương 73 : Cướp đoạt sủng ái
Ngày đăng: 11:44 30/04/20
Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: An Thục phi
Lúc Thái Hân tới Minh Thược điện, sắc trời mới vừa sâm sẩm tối, nào biết lại bị ăn canh bế môn.
Thái giám thủ vệ trực tiếp nói cho nàng ta, Minh Quý phi không nhận được thánh chỉ, đã đi ngủ, có chuyện gì chờ ngày mai lại nói.
Thái Hân lấy ra rất nhiều bạc nhờ vị thái giám này hỗ trợ, thái giám kia theo lệ thu lại toàn bộ, nhưng sự tình lại vẫn làm như cũ, chỉ là thái độ ứng đối tốt lên rất nhiều.
"Xin lỗi, Bính Quý nhân, Minh Quý phi thật sự đã dặn dò. Hôm nay nương nương nhìn tú nữ một buổi sáng, đã sớm mệt đến đầu váng mắt hoa, sau khi trở về liền chịu đựng không nổi, ngã vào trên giường ngủ rồi. Nương nương nói là trừ phi tới canh giờ thỉnh an ngày mai, không cho phép bất cứ ai tới quấy rầy nương nương, đến nô tài còn không thể nào vào cửa." Tiểu thái giám kia một câu Bính Quý nhân, kêu so với ai khác đều dễ nghe hơn, nhưng ý tứ bên trong lời này cũng khó có thể châm chước.
Khuôn mặt Thái Hân âm trầm, sau khi nàng cứ mãi khẩn cầu, tiểu thái giám kia mới mở ra một cái khe hở, nói mấy câu với cung nữ trực đêm bên trong.
Rất mau đã truyền lời tới "Quý phi nương nương đã tỉnh, cáu giận một hồi, rồi lại ngủ tiếp, nương nương nói trước tiên ngài ở tạm Trữ Tú cung một buổi tối. Đến ngày mai nương nương đi Long Càn cung hỏi một chút mới được, không thể nghe một mình ngài nói mà cho ngài đi vào. Chuyện này rất khó làm."
Thái Hân chau mày, nàng lập tức nói: "Ta có thánh chỉ, công công ngươi lại đi nói với Quý phi nương nương một câu. Ta..."
"Xin lỗi, mời ngài về cho." Tiểu công công này xua tay, xoay người đi vào trong điện, không hề trở ra.
Thái Hân cầm thánh chỉ ngây ngốc đứng ở ngoài cửa, nàng không nghĩ tới Minh Quý phi không cho người để nàng đi vào, không sợ ngày sau Hoàng thượng ra mặt thay nàng, tìm Minh Quý phi tính sổ sao?
Nàng tổn thất một số bạc lớn, còn không có chỗ ở, thở phì phì mà lại trở về Trữ Tú cung, kết quả Trữ Tú cung nàng cũng không vào được.
Lời đồn đãi buổi tối đầu tiên vị Bính Quý nhân mới thượng vị ngủ lại đầu đường rất mau liền truyền đi.
Thoạt nhìn giống như mọi người đều đã ngủ, trên thực tế chủ tử các cung đều phái người hỏi thăm, chờ xem nàng bị chê cười.
"Chủ tử, vị Bính Quý nhân này cũng thật xui xẻo, Minh Quý phi nói không nhận được thánh chỉ không cho nàng ta vào, cô cô Trữ Tú cung lại nói trong cung có quy định chủ tử có phân vị không thể ngủ lại Trữ Tú cung, bảo nàng ta đi tẩm điện của mình. Đến lúc này nàng ta còn đang ở ngoài cửa cung, không biết nên làm thế nào cho phải đây." Hồng Y một mực báo lên tin tức nghe ngóng được.
Tần Phiên Phiên đang lật xem sách thoại bản, nghe thấy tin tức này không khỏi cong khóe môi.
"Quy định có phân vị không thể ở Trữ Tú cung, sao ta chưa nghe nói qua? Cho dù không thể ở lại lâu, nhưng ngày thăng phân vị, nếu không kịp dọn ra ngoài thì vẫn có thể nghỉ lại một đêm. Nha đầu này nhìn lanh lợi, sao tới thời khắc mấu chốt lại ngốc thế? Lúc trước ở dưới mí mắt của nhóm cô cô Trữ Tú cung còn có thể thông đồng với Hoàng thượng, một chút chuyện thế này đã bị làm khó rồi."
Trên mặt nàng mang theo vài phần biểu tình cười nhạo, ngữ khí cũng có vẻ không chút để ý.
"Hẳn là do lúc trước Minh Quý phi đã dặn dò Trữ Tú cung, nô tài nói thật, hậu cung này vẫn là nhìn vào phân vị. Vị Bính Quý nhân này, mắt thấy là Hoàng thượng tự mình lưu lại, tóm lại có vài phần mặt mũi, nhưng phân vị Minh Quý phi cao hơn nàng ta, tất nhiên là ép tới nàng ta không thở nổi."
Từ nhỏ Hồng Y học võ ở bên ngoài, biết rất ít quy củ hậu cung, hiện giờ xem Thái Hân bị ức hiếp thành như vậy, không khỏi cảm khái một câu.
Chờ sau khi nàng ta nói xong, lại bất tri bất giác nhớ tới phân vị chủ tử nhà mình cũng thấp hơn Minh Quý phi, nhưng lại không để mấy vị Quý phi vào mắt.
Nàng ta lập tức sửa lời: "Đương nhiên ngoại trừ chủ tử ngài. Lúc trước nô tỳ nghe Liễu Âm nói, thời điểm ngài vẫn là Quý nhân cũng đã không sợ Minh Quý phi, thậm chí còn vượt cấp làm Tô Uyển nghi bị phạt cấm túc, cắt tiền tiêu hàng tháng."
"Chủ tử, sao ngài có thể để Bính Quý nhân kia thực hiện được ý đồ? Đáng ra không nên nể mặt nàng ta. Nàng ta chẳng qua chỉ là một Quý nhân từ lục phẩm, đến ngón tay Hoàng thượng cũng chưa sờ đến, lại dám bừa bãi như vậy, muốn gạt ngài ra khỏi bên người Thái hậu? Nàng ta cũng không lấy gương soi chính mình là cái thá gì!"
Liễu Âm thở phì phò nói.
Trên thực tế so với sủng ái của Hoàng thượng, sủng ái của Thái hậu càng nhìn không thấy.
Hoàng thượng là nam nhân, muốn cố sủng ít nhất có thể ngủ một giấc, nhưng Thái hậu là bà bà, ngoại trừ lấy lòng khoe mẽ ra phải dựa vào kỹ năng của từng người.
Bình tĩnh mà xem xét, vị Bính Quý nhân kia đích thực rất khôn khéo, Thái hậu hẳn là cũng rất thích nàng ta, bằng không cũng sẽ khôn trực tiếp khen nàng xinh đẹp ở buổi phục tuyển hôm qua.
Hơn nữa Thái Hân có nghiên cứu về son phấn, thật đúng là bắt chẹt đúng chỗ mềm yếu của Cao Thái hậu, về sau chỉ cần ở chung thời gian dài, nói không chừng thật sự có thể gần gũi với Thái hậu hơn Tần Phiên Phiên.
"Thật ra không đến mức gạt ra, vị Thái hậu này thoạt nhìn không đàng hoàng, nhưng trong lòng bà ấy rõ rành rành. Ngươi nhìn bà ấy thích ta, nhưng có từng nhúng tay vào chuyện giữa ta và Hoàng thượng chưa? Cho nên dù cho ngày sau Cao Thái hậu càng thích nàng ta cũng không đến mức gây ra ảnh hưởng gì với ta." Thật ra Tần Phiên Phiên đã nhìn rõ.
...
Trong Long Càn cung, Tiêu Nghiêu mới vừa phê xong một đống tấu chương, đang vô thức vuốt hạc giấy, bỗng nhiên lại hủy đi mấy bức tranh vẽ cổ quái hiếm lạ, mày hắn nhíu lại.
Thật lâu về trước hắn đã nói đi hỏi, kết quả chưa kịp hỏi ra miệng, trước tiên lăn đến trên giường, chờ đến khi lăn xong rồi, trời cũng sắp sáng, chuyện này lại bị ném tới sau đầu.
"Hoàng thượng, Đào Tiệp dư nói tiểu Muốn Muốn muốn Tiêu Muốn Muốn, hỏi ngài có qua không?" Trương Hiển Năng cụp mi rũ mắt mà đi đến phía sau hắn, nhẹ giọng thông truyền một câu.
Trên thực tế từ lúc bắt đầu vào cửa, Trương Hiển Năng vẫn luôn mặc niệm những lời này trong lòng.
Hai câu Muốn Muốn nói ra dường như muốn níu lưỡi, nếu không phải đầu lưỡi hắn nhanh nhẹn, nói không chừng đã cứng lại rồi.
Nghe lời này của tiểu yêu tinh nói đi, đến muốn gặp Hoàng thượng cũng nói được tươi mát thoát tục như thế.
"Đi thôi, vừa lúc muốn hỏi một chút nàng vẽ cái gì, lúc này nhất định phải hỏi ra, sẽ kiên quyết không ngắt lời!" Tiêu Nghiêu gấp lại tờ giấy có hình hạc, thu vào túi gấm, không có bất cứ do dự gì liền đứng dậy đi ra ngoài.
Trương Hiển Năng bước nhanh đuổi kịp, nhìn bước chân vội vã này của Hoàng thượng, không khỏi khẽ thở dài một hơi dưới đáy lòng.
Nhưng thật ra ngươi muốn đánh trống lảng cũng không thể lăn ở trên giường, chỉ sợ gần đây cẩu tử bị vắng vẻ rồi.
Lúc hắn đi vào Thưởng Đào các, vừa lúc Tần Phiên Phiên đang cầm bút vẽ tranh, nói nàng vẽ tranh không bằng nói vẽ xấu.
Từ hình vẽ hạc trên tờ giấy kia là có thể nhìn ra trình độ hội họa của Đào Tiệp dư duy trì ở trình độ của đứa bé ba tuổi, không thể nhiều hơn.
"Nàng vẽ thành như vậy, về sau nếu sinh ra hài tử, đoán rằng nó lấy bút vẽ bừa một nét cũng đều đẹp hơn nàng?" Vốn Tiêu Nghiêu còn nghĩ không quấy rầy nàng nhàn hạ thoải mái, kết quả trừng mắt nhìn lên, thiếu chút nữa dọa chết hắn rồi.
Hắn không nên chờ mong Đào Tiệp dư của hắn có thiên phú gì ở mặt hội họa.