Độc Sủng Thánh Tâm
Chương 87 : Tiêu Nghiêu lên án
Ngày đăng: 11:44 30/04/20
Edit: Nhã Thục dung
Beta: Hy Hoàng Thái phi
Bộ dạng sợ hãi này của Tần Phiên Phiên, thoạt nhìn có vẻ không muốn giao tiếp như bình thường.
Trương Hiển Năng đứng một bên nhìn nàng run rẩy, trong lòng không khỏi thở dài một hơi, lúc tiểu yêu tinh này biết sợ cũng thật đáng thương.
Rõ ràng lúc lừa gạt Hoàng thượng, đến chuyện long chủng cũng dám lừa, tưởng đâu lá gan của nàng rất lớn, ai ngờ chỉ cần Hoàng thượng nói mấy câu đòi giết nàng, nàng lại sợ hãi đến như vậy, sợ đến mức không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Thật không biết lá gan lớn hay là nhỏ.
Lại nhìn về phía Hoàng thượng đang lạnh mặt ngồi trước mặt nàng, hắn vẫn luôn quan tâm lau nước mắt, mày nhăn lại, rõ ràng là rất bối rối không biết làm cách nào để nàng ngừng khóc.
"Đào chủ tử, đoạn hội thoại lúc nãy là do Hoàng thượng và nô tài cùng diễn kịch, không phải Hoàng thượng muốn ngài sợ, mà là muốn ngài biết cảm giác bị lừa khó chịu thế nào. Ngài đừng sợ, Hoàng thượng sao có thể giết ngài được?"
Trương Hiển Năng cảm thấy nếu cứ để hai người này tự giải quyết, nói không chừng còn phải phí lời thêm, không khỏi thấp giọng giải thích một câu.
Chuyện này vốn là do Hoàng thượng bày ra, bắt đầu từ điểm tâm ở Ngự Thiện Phòng, sau đó là lúc Tần Phiên Phiên tiến vào nội điện Long Càn cung, không có ai thông truyền, bọn họ cũng vừa vặn bắt đầu vở kịch.
Tiêu Nghiêu muốn cho Tần Phiên Phiên hiểu rằng, cảm giác sau khi bị lừa thật sự rất mất mát và khủng hoảng. Nhưng hiện giờ xem ra "thuốc" của hắn dùng có chút nghiêm trọng.
Không ngờ chữ cuối cùng trong câu nói của Trương Hiển Năng, chữ "sát", lại một lần nữa kích thích đến Tần Phiên Phiên. Nàng không khỏi rụt cổ, run rẩy không ngừng, môi càng thêm nhợt nhạt, thoạt nhìn tiều tụy chật vật vô cùng.
"Các ngươi đều lui xuống đi." Tiêu Nghiêu đưa tay nhéo mũi, sau đó vẫy tay với bọn họ.
Tần Phiên Phiên thực sợ hãi, ai cũng biết, xưa nay trong lòng nàng, cảm giác sợ hãi với Hoàng thượng là chưa từng có.
Tiêu Nghiêu ngồi xuống bên cạnh nàng, trong điện to lớn như vậy cũng chỉ còn lại hai người bọn họ, an tĩnh đến quỷ dị, kim rơi cũng có thể nghe tiếng.
"Phiên Phiên." Hắn nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng, duỗi tay vỗ lên lưng nàng.
Kết quả Tần Phiên Phiên giật mình một cái, cả người cực kỳ run rẩy. Bàn tay trên lưng rõ ràng vẫn ấm áp, nhưng nàng lại cảm thấy cực kỳ nóng, bàn tay to rộng, động tác mềm nhẹ, nhưng lại khiến Tần Phiên Phiên cảm thấy mũi mình sắp nghẹn.
Tần Phiên Phiên nói không ra lời, không tin!
"Còn có lúc trẫm sinh bệnh, ngươi cũng không chịu đến thăm trẫm. Ta cho ngươi cơ hội, ngươi lại không bắt lấy, chẳng phải ngươi rất thông minh sao? Lúc đến thăm bệnh trẫm, dùng nước mắt níu kéo xin lỗi trẫm, thời cơ thật tốt. Tần Phiên Phiên, ngươi thật vô tâm!"
Tiêu Nghiêu lại đập bàn một cái, mẹ, nói tới lại thấy tức giận.
Nữ nhân này lúc nên thông minh thì dường như lại rất ngu ngốc, hắn đã nhiều lần lặp đi lặp lại cho nàng cơ hội, nàng lúc này đảo rụt rè, ngượng ngùng, không chịu bỏ xuống mặt mũi đi làm.
Trước đây lúc lên giường sao lại không biết xấu hổ đi? Đùa giỡn thật nhiều như thế.
Còn tự dát vàng lên mặt mình, nói mình là Tuyết đào tiên tử được sủng ái nhất gì đó, trên mặt cười hì hì, không biết e lệ chút nào.
"Không, nô thiếp..." Tần Phiên Phiên ngập ngừng mở miệng.
"Ngươi có phải muốn ung dung mà ngủ với trẫm, sau đó một đường lên đến địa vị cao, sinh đứa con trai xong thì mặc kệ trẫm?" Tiêu Nghiêu thấy nàng còn muốn phản bác, tức giận đến trợn mắt, trực tiếp hỏi thẳng câu hỏi trong lòng.
Trong đại điện lâm vào trạng thái yên tĩnh như chết, nàng thật sự nghĩ như vậy đó, ai dám cùng Hoàng thượng nói chuyện yêu đương, sợ mình sống quá lâu sao?
"Tần Phiên Phiên, ngươi chính là kẻ vô tâm như vậy. Trẫm và Trương Hiển Năng nói mấy câu, vốn là muốn hù dọa ngươi, muốn cho ngươi hiểu cảm giác bị lừa là thế nào. Ngươi lại cho rằng ta đang lợi dụng ngươi, ôn nhu với ngươi thì lại nói ta có sát ý. Ngươi khóc lóc kêu gào, ngươi dựa vào cái gì mà khóc? Tội khi quân có kết cục gì, ngươi không rõ sao? Ngươi hiểu rất rõ ràng mà vẫn không ngừng lừa gạt, là vì ngươi cảm thấy trẫm sẽ không giết ngươi. Tuy ngươi bị trẫm vạch trần, nhưng lại hy vọng trẫm bao dung ngươi, chiều theo ý ngươi, ngươi dựa vào cái gì?"
Tiêu Nghiêu gấp giọng chất vấn nàng, bàn tay không ngừng vỗ mặt bàn, đủ thấy hắn kích động đến mức nào.
Tần Phiên Phiên không dám ngẩng đầu, nàng cảm thấy thân phận của mình và Hoàng thượng dường như bị đổi chỗ. Vì sao nàng chỉ là người chuyên lừa gạt, nhưng mỗi lần Hoàng thượng vạch trần xong vẫn không từ bỏ mà tiếp tục chờ đợi, hy vọng nàng sửa chữa lỗi lầm?
---
Tác giả có lời muốn nói:
Hoàng tang: Ách ách, ngươi là tên cặn bã đùa bỡn tình cảm của người ta, ngươi dựa vào cái gì mà có nhiều người ủng hộ như vậy!
Diễn tinh: Bởi vì ta là nữ chính!