Độc Sủng Thánh Tâm
Chương 89 : Quỳ xuống cầu xin Thái hậu
Ngày đăng: 11:44 30/04/20
Edit: Lan Sung nghi
Beta: Rine Hiền phi
Sau khi Tần Phiên Phiên tỉnh ngủ, vừa mở mắt liền phát hiện bên trong điện có thêm vài ngọn nến, ánh sáng cũng không phải quá chói mắt, chắc là vì để không ảnh hưởng đến giấc ngủ của nàng. Nếu không chỉ cần Hoàng thượng không chợp mắt, vừa đến buổi tối trong ngoài điện Long Càn cung này nhất định là đèn đuốc sáng trưng.
Vị trí bên cạnh nàng đã trống không, hiển nhiên là Hoàng thượng đã rời giường đi phê duyệt tấu chương.
Theo lời hắn thì ban ngày tuyên dâm là không được, không phải do loại chuyện này lãng phí thời gian, mà là tinh lực bị ép khô, lúc đi xử lý triều sự sẽ rất khó tập trung lực chú ý.
Nghe thấy động tĩnh, Liễu Âm lập tức đi vào thay nàng rửa mặt, chải đầu, trang điểm.
Tiêu Nghiêu ngồi ở ngoài điện, nhíu chặt mày, đối mặt với tấu chương chồng chất, lông mày hắn đã dựng ngược lên, phê xong một đống vẫn còn một đống.
Trương Hiển Năng biết tiểu yêu tinh đã thức dậy, tầm mắt hắn lập tức chăm chú nhìn vào đạo thánh chỉ trên long án. Cuộn thánh chỉ màu vàng sáng kia được cuộn lại, sau khi Hoàng thượng tỉnh ngủ đã cầm từ trong điện ra, vẫn luôn đặt ở một bên như vậy.
"Hoàng thượng, đạo thánh chỉ này, lát nữa nô tài ở Long Càn cung tuyên đọc hay là chờ Đào Quý nhân trở về Thưởng Đào các, rồi nô tài mới đi tuyên đọc ạ?" Hắn chủ động hỏi một câu.
Hoàng thượng bảo vệ đạo thánh chỉ này như vậy, không cho ai xem, khiến nó thần thần bí bí, hắn đã có chút ngứa ngáy khó nhịn trong lòng rồi.
Bút son trong tay Tiêu Nghiêu lập tức ngưng lại, quay đầu lại nhìn hắn một cái, ánh mắt thanh lãnh, trong đó còn mang theo vài phần ý tứ trách cứ.
"Ai kêu ngươi tuyên đọc, đây là thư tình trẫm tặng Phiên Phiên, là thứ ngươi có thể xem sao?" Hắn lạnh giọng chất vấn.
Trương Hiển Năng lập tức cúi đầu, bày ra tư thế ngoan ngoãn nghe dạy bảo, trên thực tế trong lòng vô cùng khiếp sợ.
Trò chơi này phá sản luôn rồi, dùng thánh chỉ để viết thư tình? Lúc đó chắc chắn là chỉ dùng nửa người dưới để suy nghĩ.
"Chỉ là ngươi đã nhắc nhở trẫm, thực sự có một đạo thánh chỉ cần ngươi tuyên đọc, chuẩn bị bút mực." Tiêu Nghiêu nhíu đầu mày.
Thời điểm Tần Phiên Phiên rửa mặt chải đầu xong đi ra, liền thấy tay Trương Hiển Năng cầm thánh chỉ, ý cười ẩn hiện đứng bên ngoài.
"Đào chủ tử, chúc mừng ngài." Trước tiên hắn nói lời chúc may mắn.
Tần Phiên Phiên hơi hơi nhướng mày, khó trách trước khi thỉnh an, một đám người tụ lại một chỗ tốp năm tốp ba nói chuyện, trước đây chưa từng thấy đoàn kết như vậy, hóa ra là trước đó đã sớm bàn xong rồi.
Hiển nhiên, việc Tần Phiên Phiên thăng lên đến Phi vị một cách đơn giản như vậy đã hoàn toàn khiến nhóm người này kinh hoảng nên sơ sót. Khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử, thế mà dám cáo trạng đến tận chỗ này của Cao Thái hậu.
Chỉ là Cao Thái hậu bảo vệ Tần Phiên Phiên, các nàng đương nhiên không dám đoạt sủng ái về tay, chỉ có chuyện ôm cháu, nói không chừng còn có chút hấp dẫn với Cao Thái hậu.
"Ai gia không vội ôm cháu, Hoàng đế còn chưa đến ba mươi đâu. Tất cả tùy duyên đi, ai gia không ép buộc, Hoàng đế vui vẻ là được rồi." Cao Thái hậu trầm mặc một lát mới cao giọng nói, còn bày ra dáng vẻ khó hiểu.
Muốn Hoàng thượng ban đều quân ân, sao lại tìm đến chỗ bà, bà luôn mặc kệ những chuyện này mà.
Minh Quý phi vừa nghe Cao Thái hậu nói ra những lời không có trách nhiệm như vậy, liền hận đến ngứa răng, chỉ là nàng ta không có bất kỳ cách nào mà thôi.
"Hoàng thượng độc sủng một mình Đào Phi, chỉ sợ sẽ có lời gièm pha hồng nhan họa thủy, xin mẫu hậu suy nghĩ lại, nói mấy lời với Hoàng thượng. Thần thiếp và chúng tỷ muội quỳ gối ở đây, chỉ xin mẫu hậu có thể xem xét mấy năm nay thần thiếp ở bên cạnh ngài, không có công lao cũng có khổ lao, có thể thay các tỷ muội tính toán lối thoát, nếu không thần thiếp chỉ còn có thể bơ vơ không nơi nương tựa, chết già trong cung mà thôi." Nàng ta do dự một lát, vẫn cắn răng nói ra những lời này.
Nữ nhân không được Hoàng thượng sủng hạnh, cũng chỉ có thể thủ tiết sống cô đơn trong cung, nàng ta hiểu rõ điều này.
Thời điểm lúc trước, Nguyệt Quý phi bị đưa vào Lãnh cung, Minh Quý phi còn có chút vui sướng khi người gặp họa, vị tỷ tỷ này vẫn luôn đè trên đầu nàng ta, cuối cùng cũng bị lật đổ, hơn nữa còn là lấy loại kết cục này rơi đài.
Nhưng không để nàng ta vui vẻ được bao lâu, nháy mắt thế cục trong cung đã thay đổi, Tần Phiên Phiên như diều gặp gió, phân vị có thể áp Quý phi. Lấy trình độ thịnh sủng của Hoàng thượng đối với nàng mà nói, trên cơ bản vị trí chủ nhân Lục cung chỉ như đồ vật trong túi.
Minh Quý phi không muốn chết già trong cung, càng không cần thủ tiết sống cô đơn. Nàng ta đến một đứa bé cũng không có, không còn một chút hy vọng nào. Nghĩ tới việc này, trong lòng nàng ta sinh ra một loại khủng hoảng trước nay chưa từng có.
Cao Thái hậu nhíu nhíu mày, nghi hoặc nói: "Sao các ngươi lại bơ vơ không nơi nương tựa? Trong cung ai nấy đều có một đám kẻ hầu người hạ, nếu ngươi cảm thấy đêm dài trôi chậm, khó lòng ngủ được, tìm một cung nữ nói chuyện với ngươi qua đêm đi, mỗi ngày đổi một người, có thể hơn một tháng không lặp lại đó? Cẩm y ngọc thực, đi đường có người đỡ, giày có người giúp ngươi mang, đây quả là những ngày tháng như thần tiên mà. Mộng tưởng của ai gia khi còn trẻ, chính là chết già trong cung như vậy, không muốn giữa chừng có người giết chết mình."
Những lời này của bà khiến cho Minh Quý phi á khẩu không trả lời được, nghe qua giống như các nàng có lòng tham vậy.
"Mẫu hậu----"
"Được rồi, ai gia cũng đã từng như vậy, các ngươi nghĩ thế nào ai gia đều hiểu rõ. Nhưng ai gia cũng sẽ không nhúng tay vào việc này. Hoàng thượng không sủng hạnh các ngươi, đó là do bản thân các ngươi không có bản lĩnh, cũng không cần tìm ai gia khóc lóc. Năm đó Tiên hoàng thịnh sủng ai gia như thế nào, các ngươi chắc hẳn đều rõ, cầu xin sai người rồi, đi tìm Hoàng Thái hậu có lẽ còn có cách. Ai gia mệt mỏi rồi, lui ra đi."
Cao Thái hậu vẫy vẫy tay, ngắt lời nàng ta, một câu cũng không muốn nghe nữa.
Buồn cười, tìm bà để khiến Hoàng đế ban đều quân ân, đây không phải là muốn bà tự vả vào mặt mình à? Thật sự coi bà như kẻ ngốc sao, xem thường ai vậy!