Độc Tôn Tam Giới

Chương 101 : Xuân quang cùng sát ý 1

Ngày đăng: 06:52 19/04/20


- A, đó là một ký danh đệ tử của sư tôn ta, tên gọi là gì nhỉ, ta lại không nhớ rõ. Như thế nào, các hạ nhận thức hắn?



Giang Trần lắc đầu:



- Chỉ là hiếu kỳ mà thôi.



Một ký danh đệ tử, hiển nhiên là hạng người vô danh. Tuy để cho Giang Trần có cảm giác quen thuộc, Giang Trần bản năng hướng ra phía ngoài đuổi tới.



Thế nhưng mà, chờ hắn đuổi ra, bên ngoài đã không có bóng dáng mấy người kia.



Thần kỳ nhất chính là, những nữ đệ tử này vốn nên có mùi thơm cơ thể, nhưng giờ phút này, trong không khí lại tràn ngập một mùi tanh kỳ quái, làm cho mùi thơm cơ thể của nữ đệ tử trở nên không thể phân biệt.



- Không đúng, không đúng.



Giang Trần lập tức thi triển Thiên Mục Thần Đồng đến cực hạn, xem xét bốn phía, lại thủy chung không thu hoạch được gì.



Phảng phất ký danh đệ tử kia mang theo mấy nữ đệ tử này, liền hư không tiêu thất.



Giang Trần tìm được một Nam Tông đệ tử, hỏi hắn chỗ Tổ Sư điện. Chờ hắn đuổi tới Tổ Sư điện, cửa Tổ Sư điện đã khoá, hiển nhiên không có nghi thức tế tổ gì.



- Quả nhiên, ký danh đệ tử kia có vấn đề!



Giang Trần tỉnh táo lại, đem trọn sự kiện chải vuốt một lần, đột nhiên, Nam Tông tông chủ Thẩm Nhung, hiển hiện ở trong đầu Giang Trần.



- Ân? Thẩm Nhung! Đúng! Vừa rồi tên đệ tử truyền tin kia, ta vậy mà ở trên người hắn, cảm nhận được khí tức của Thẩm Nhung. Tuy người nọ tận lực che dấu khí tức, nhưng mà một ít động tác nhỏ, một ít thói quen vô ý thức, lại không thể gạt được Thiên Mục Thần Đồng của ta!



- Thẩm Nhung này, chẳng lẽ có quỷ?



Giang Trần nhất niệm đến đây, không hề do dự, đem Thiên Mục Thần Đồng, Thuận Phong Chi Nhĩ, cùng với Bàn Thạch Chi Tâm đều thi triển đến mức tận cùng.



Thời điểm ba loại thần thông toàn bộ thi triển đến cực hạn, rốt cục ở trong một đám cỏ tùng, đã tìm được một tia manh mối. Đám cỏ tùng này, cùng cỏ cây phía trước hơi có chút không giống.



Cỏ cây hướng một phương hướng hơi có chút nghiêng, hiển nhiên là có đồ vật gì đó từ nơi này trải qua, khiến chúng biến hóa.



Thiên Mục Thần Đồng tinh tế phân biệt, Giang Trần rốt cục ở chung quanh bãi cỏ kia, đã tìm được một ít dấu chân rất khó xem xét.
- Ha ha, ngươi đến cùng là người nào? Ngươi không biết là, mình hỏi hơi nhiều sao?



Người nọ ngữ khí rét lạnh, đôi mắt tập trung Giang Trần, phảng phất muốn dùng ánh mắt phong kín tất cả đường lui của Giang Trần.



- Thải Liên Khách, lá gan của ngươi quả nhiên không nhỏ. Hái hoa liệp diễm, vậy mà hái đến trên đầu thế lực tông môn.



Giang Trần hừ lạnh một tiếng.



Ánh mắt người nọ hiện lên một tia kinh ngạc:



- Ngươi biết ta? Hừ, hẳn ngươi là người của Lục Phiến Môn, hay xen vào việc của người khác kia? Muốn thay trời hành đạo sao?



- Ngươi nói đúng.



Giang Trần cười nhạt một tiếng.



- Đồ ngu.



Trên mặt Thải Liên Khách lộ ra vui vẻ cổ quái.



- Người muốn thay trời hành đạo, ta không gặp được một ngàn, cũng có 800. Những người này, hiện tại đều ở Âm Tào Địa Phủ ngủ a. Ngươi là kế tiếp.



- Ngươi rất tự tin.



Giang Trần cũng nở nụ cười.



- Đối với một người sắp chết, ta vì cái gì không tự tin? Ngươi biết, vì cái gì những nữ nhân này nằm ở chỗ này, động cũng không thể động không? Ta cũng không có phong ấn huyệt vị của các nàng a.



Thải Liên Khách khoan thai nở nụ cười.



- Cái gì? Ngươi nói là, cái này... ở trong đèn cầy có độc?



Sắc mặt Giang Trần đại biến.