Độc Tôn Tam Giới

Chương 102 : Xuân quang cùng sát ý 2

Ngày đăng: 06:52 19/04/20


- Ngươi cuối cùng không có ngu xuẩn về đến nhà, quấy rầy tính thú của bổn đại gia, đáng chết, đáng chết! Đầu của ngươi, liền giao cho ta bồi tội a!



Thải Liên Khách đột nhiên khởi động, thân ảnh như quỷ mị lấn đến.



Đều nói khinh công của Thải Liên Khách rất cao minh, vừa khởi động, quả nhiên danh bất hư truyền. Đoản kiếm trong tay hóa thành một đạo hàn mang, hướng cổ của Giang Trần bổ tới.



Toàn thân Giang Trần lung lay sắp đổ, bộ dạng tùy thời có khả năng ngã xuống.



Cái này xem ở trong mắt Thải Liên Khách, tựa như con mồi giãy dụa, càng thêm kích phát dã tính của hắn.



- Chết đi!



Thải Liên Khách tiện tay một kiếm bổ xuống.



Một màn trong dự liệu kia, lại không có phát sinh.



Đoản kiếm cũng không có chém vào trên cổ, chính xác ra, đoản kiếm chém vào khoảng không rồi.



Đối thủ lung lay sắp đổ kia, đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.



- Ân, không ổn!



Thải Liên Khách phản ứng rất nhanh, đột nhiên xoay người một cái, đoản kiếm quét qua.



Ngay lúc này, một đạo hàn mang không biết từ chỗ nào bay đến, phảng phất không tuân thủ quy tắc hư không, lập tức bắn tới cổ họng của hắn.



Phi đao!



Góc độ hoàn mỹ, một kích hoàn mỹ.



Trọng Vũ phi đao của Giang Trần, mỏng như cánh chim, dung nhập hư không, phá vỡ hư không, bắn vào cổ họng của Thải Liên Khách.



Thải Liên Khách gắt gao che cổ, đôi mắt như cá chết mở to nhìn Giang Trần, mặt mũi tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.



Hắn như thế nào cũng không thể tưởng được, mình vậy mà sẽ chết ở chỗ này.




- Thiếu hiệp, ngươi đem lớn nhỏ Tinh Loan Cung Bắc Tông chúng ta đều nhìn mấy lần, kia đã là khinh bạc. Cứ như vậy đi rồi, lão bà tử ta cũng không sợ cái gì, nhưng những tiểu cô nương này thanh bạch, về sau hướng ai nói đây?



Giang Trần sờ lên mũi:



- Tựa hồ không có khoa trương như vậy a?



Ngọc phu nhân mềm mại đáng yêu cười cười:



- Vừa rồi cũng không biết là ai, ở trước ngực cùng giữa hai chân người ta, nhìn lại một lúc a.



Giang Trần cảm thấy phiền muộn oan khuất. Hắn thừa nhận, vừa rồi ở trên người Ngọc phu nhân, ánh mắt dừng nhiều vài giây a, đó là bởi vì dáng người thiếu phụ nàng đặc biệt, có lồi có lõm nhất.



Nhưng này cũng không có như nàng nói khoa trương như vậy, nhìn lại xem, cái kia thành cái gì?



- Phu nhân, tại hạ tuổi còn trẻ, nhưng cũng biết nam nữ đại phòng. Chuyện ngày hôm nay, sau khi ta ra ngoài, tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài nửa câu, nếu như vi phạm, để ta vạn tiễn xuyên tâm mà chết.



- Ngươi... Ngươi cũng không cần phát thề độc.



Ôn Tử Kỳ mặt đỏ hồng nói gấp, sau đó lại bổ sung một câu.



- Chúng ta đều tin tưởng ngươi. Ngươi là chính nhân quân tử.



Ôn Tử Kỳ nghĩ đến một màn xấu hổ vừa rồi kia, trước ngực rõ ràng không có lộ ra, kết quả tay mình mềm nhũn, lại làm cho đối phương nhìn sạch sẽ.



Nghĩ đến chỗ này, Ôn Tử Kỳ xấu hổ không thôi.



Giang Trần nhẹ nhàng gật đầu, thở một hơi thật dài, hắn biết rõ, nơi đây không nên ở lâu, nếu dừng lại lâu rồi, để cho Ngọc phu nhân kia lôi kéo, nói không chừng sẽ thủ không được trận địa.



Dù sao, tràng diện ngọc thể ngang dọc, hoạt sắc sinh hương này, không phải bất luận nam tử nào cũng có thể đơn giản chống cự.



Thấy Giang Trần trong thời gian ngắn ngủi như vậy, có thể khôi phục linh đài thanh minh đi ra ngoài, Ngọc phu nhân cũng thầm bội phục, người thiếu niên, ở dưới loại trường hợp này, há có thể tự chế?



- Thiếu hiệp, lão thái bà ta không có mặt mũi, ta thay mấy đệ tử đáng thương của ta, hỏi ngươi một câu cao tính đại danh, được không?