Độc Tôn Tam Giới

Chương 1322 : Tin tức của Thuấn lão

Ngày đăng: 07:13 19/04/20


Hắn luôn có suy nghĩ, vậy nếu như khi thực lực hắn đạt tới phong hào Đại Đế thì nên đi tới nơi nào.



Ánh mắt của Giang Trần không có nằm trong cực hạn là lãnh thổ của nhân loại.



Ánh mắt của hắn nhìn tới Chư Thiên thế giới.



Hiện tại nghe thấy Thần Uyên đại lục có nơi như Vạn Uyên đảo. Chẳng những hắn không cảm thấy khó khăn, ngược lại còn cảm thấy vô cùng chờ mong.



- Trần ca, Hoàng Nhi chưa bao giờ yêu cầu huynh hứa hẹn điều gì. Nhưng mà chuyện này huynh nhất định phải đáp ứng với Hoàng Nhi.



Hiếm khi Hoàng Nhi chấp nhất như vậy, đôi mắt xinh đẹp nhìn qua Giang Trần, chăm chú vô cùng.



- Hoàng Nhi....



Giang Trần còn muốn nói điều gì, thế nhưng lại bị bàn tay thon dài của Giang Trần bịt kín môi. Hoàng Nhi nhẹ nhàng lắc đầu nói:



- Đồng ý với Hoàng Nhi đi.



Giang Trần thấy nàng chấp nhất như vậy, biết rõ mình không thể không đồng ý, hắn than nhẹ một cái:



- Hoàng Nhi, chuyện này ta đồng ý với muội.



Hoàng Nhi thở phào một hơi:



- Trần ca, lời hứa này nhất định huynh phải giữ vững.



- Hoàng Nhi, muội yên tâm đi. So sới việc lúc đó ta đi tìm muội, còn không bằng không để cho bọn chúng mang muội đi. Đợi sau khi ta chữa xong Bách Thế đồng tâm chú cho muội, chúng ta sẽ cùng nhau đi tới Vạn Uyên đảo. Quấy cho Vạn Uyên đảo kia trời long lở đất. Muội nói xem có được không?



Cảm xúc hăng hái của Giang Trần cũng lây nhiễm sang Hoàng Nhi.



Trong khi hai người Nguyên Cảnh, ngoài mật thất truyền tới một đạo truyền âm phù, là Thân Tam Hỏa.



- Sư huynh, Lữ Phong Đan Vương tới chơi.



Giang Trần nghe nói Lữ Phong Đan Vương tới chơi, cũng khẽ gật đầu rồi cùng Hoàng Nhi đi ra ngoài.




LỮ Phong Đan Vương cười hắc hắc không ngừng, gãi gãi đầu, thi lễ với Hoàng Nhi rồi nói:



- Sư mẫu ở trên, lão Lữ cư xử thô lỗ, xông tới nơi này mà không có mắt nhìn thấy thái sơn, mong sư mẫu ngàn vạn lần không để trong lòng.



Hoàng Nhi cười nhạt một tiếng:



- Lữ Phong Đan Vương, người năm đó treo giải An Hồn mộc ngươi đã từng gặp qua sao?



Lữ Phong Đan Vương sững sờ, thở dài nói:



- Ta cũng chưa từng gặp qua, tiền bối cao nhân như vậy ta nào có tư cách gặp? Người có thể xuất ra Đại Đế xá lợi, chỉ sợ bảy Đại đế của Lưu Ly vương thành chúng ta cũng phải...



Lữ Phong Đan Vương nói tới phần sau, cũng không có tiếp tục nói nữa. Hiển nhiên loại chuyện này đã vượt quá phạm trù lý giải của hắn.



- Lão Lữ, chuyện An Hồn mộc ngươi âm thầm lưu ý một chút. Nhớ kỹ, có tin tức phải báo cho ta đầu tiên.



Lữ Phong Đan Vương cười hắc hắc nói:



- Sư tôn yên tâm. Ta đối với Đại Đế xá lợi kia cũng không có hứng thú nhiều lắm. Đời Đan Vương của ta, đan đạo mới chính là đại đạo duy nhất.



- Yên tâm đi, nếu như ngươi thực sự nắm được An Hồn mộc, vậy thì giải thưởng kia ngươi nhất định cũng sẽ lấy được.



Giang Trần tùy ý khoát tay, bắn một khỏa ngọc giản về phía Lữ Phong Đan Vương:



- Đây là đan phương Thiên Tâm Niết Bàn đan, ngươi cầm lấy đi nghiên cứu một chút. Nhớ kỹ, một khi ngươi tiếp được phần truyền thừa này, cuộc đời này tuyệt đối không thể phản bội. Nếu như phản bội, thiên đạo không diệt ngươi ta cũng sẽ diệt ngươi.



- Sư tôn, người quá coi thường tiết khí của lão Lữ ta rồi. Cuộc đời làm Đan Vương của ta, trung với đan đạo, trung với truyền thừa, làm sao có thể phản bội. Nếu như lão Lữ ta phản bội truyền thừa, phản bội sư tôn, ta sẽ thịt nát xương tan, bị thiên lôi đánh.



Lữ Phong Đan Vương lớn tiếng tỏ thái độ.



- Tốt, chỉ cần ngươi trung thành như một. Về sau sẽ còn có kinh hỉ mà ngươi không thể tưởng tượng được.



Sau khi Giang Trần cảnh cáo, cũng không quên cho chút ngon ngọt.