Độc Tôn Tam Giới
Chương 1843 : Khóc không ra nước mắt (1)
Ngày đăng: 07:22 19/04/20
Lưu Chấn lạnh lùng nói.
Vẫn Thiên tứ nghĩa lúc này rốt cuộc không có cách nào bình tĩnh được nữa. Lâu như vậy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Nhóm người này tới đây là vì võ giả Nguyên Cảnh kia sao?
Thế nhưng mà chỉ là một võ giả Nguyên Cảnh, tại sao lại có bối cảnh mạnh như vậy? Xưa nay Vẫn Thiên hội bọn họ tiêu diệt không ít cường giả Hoàng cảnh, cũng không có trêu chọc vào họa lớn a.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, một võ giả Nguyên Cảnh lại là chọc vào tổ ong bò vẽ.
Một võ giả Nguyên Cảnh, nếu như là bình thường, Vẫn Thiên tứ nghĩa bọn họ thậm chí ngay cả quan tâm cũng không thèm. Võ giả Nguyên Cảnh kia nếu như không phải nghe ngóng bí văn của Nguyệt Thần giáo, bọn họ căn bản cũng không cần đích thân đi hỏi qua chuyện này.
Tuy rằng bọn họ hỏi tới chuyện này, thế nhưng mà trong mắt bọn họ, đây cũng không tính là một đại sự. Chỉ là chuyện mà bọn họ hoàn toàn không cho là chuyện lớn, cuối cùng lại mang tới tai họa ngập đầu cho Vẫn Thiên hội bọn họ.
Mấy lần Tùng Thái Viêm muốn mở miệng, đều bị Bắc Cung Minh dùng ánh mắt ngăn lại. Hiển nhiên Bắc Cung Minh lo lắng tính tình táo bạo của Tùng Thái Viêm lại một lần nữa chọc giận đối phương, do đó dẫn tới giết chóc.
Hiện tại bọn họ phải nén giận, phải ẩn nhẫn, đợi viện quân tới.
- Vấn đề tiếp theo.
Lưu Chân dùng ánh mắt lạnh lẽo đảo qua Vẫn Thiên tứ nghĩa:
- Các ngươi tốt nhất nên trả lời rõ ràng, nếu như trả lời mơ hồ, hoặc là khiến cho ta cảm thấy các ngươi đang nói dối....
Bắc Cung Minh lớn tiếng nói:
- Ngươi cứ hỏi ta. Ta dùng tâm ma thề, mặc kệ ngươi hỏi gì, nhất định sẽ bẩm báo chi tiết, tuyệt đối sẽ không nói điêu. Nếu như nói điêu, ta sẽ bị tâm ma cắn trả chết.
Lời thề Tâm ma khá nặng, không kém hơn Thiên địa thệ ước chút nào.
Ánh mắt Tùng Thái Viêm lạnh lẽo, nhìn qua Bắc Cung Minh:
- Đúng vậy, lão nhị, ngươi cứ nói thẳng là được rồi.
Cũng là một câu, thế nhưng cách nói và tâm tình của Tùng Thái Viêm và lão tứ kia lại hoàn toàn bất đồng.
Bắc Cung Minh do dự không thôi. Vẫn không dám giỡn với lời thề tâm ma. Hắn tình nguyện để cho Tùng Thái Viêm mất hứng chứ cũng không muốn mang tính mạng ra mình đi đánh cuộc với lời thề tâm ma.
Hắn lập tức gật đầu:
- Ta thừa nhận, ta có chú ý niệm này trong đầu. Nhưng mà ta chưa bao giờ có hành động. Vũ lực và phách lực của lão đại đều vượt xa ta. Hắn mới chính là lão đại thích hợp của Vẫn Thiên hội.
Lời vừa nói ra, quả nhiên sắc mặt Tùng Thái Viêm phát lạnh.
Lão Tứ kia cũng trợ mắt há hốc mồm kêu lớn:
- Bắc Cung Minh, loại súc sinh lòng người dạ thú như ngươi lại dám có ý niệm này trong đầu sao?
Lão tam kia cũng lắc đầu không thôi, nhưng mà ánh mắt hắn nhìn về phía Bắc Cung Minh lại thiếu đi một phần phẫn hận, mà nhiều thêm vài phần phức tạp.
Đòng thời ánh mắt lão tam này cũng né tránh, không dám va chạm với Lưu Chấn.
Lưu Chấn vui sướng cười to, vỗ tay cười nói:
- Tốt, tốt. Lần này ta không giết người. Ta nhìn ra được ngươi đều nói thật tâm.
Bắc Cung Minh nghe những lời này lại hoàn toàn không cao hứng nổi. Ánh mắt cũng không dám đối diện với Tùng Thái Viêm. Bởi vì hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được hận ý nồng đậm của Tùng Thái Viêm. Giống như một đám lửa giận, chỉ cần tiếp xúc ánh mắt cũng khiến cho hắn bị đốt cháy thành tro bụi vậy.